"Hàn, anh chờ em có lâu không?" Nam Ngữ nép sát vào người anh, còn gọi tên anh đầy than mật. Nam Vĩ cùng Nam Xuyên kinh ngạc nhìn cô. Mộ Hàn nhìn xuống tiểu bảo bối, khẽ nhướn mày, dáng vẻ này anh chưa từng được thấy qua. Trước giờ Nam Ngữ chỉ toàn xù lông lên với anh, không ngờ hôm nay lại ngọt ngào nũng nịu thế. Sống mũi cao thon gọn, đôi môi anh đào căng bóng, thủy mâu long lanh to tròn. Bộ váy trên người bó sát càng làm tăng thêm độ gợi cảm, quyến rũ. "Em đi đâu từ nãy đến giờ vậy? Để anh đợi mãi." Mộ Hàn phối hợp ôm eo cô rồi cúi đầu ghé sát vào tai cô nói, tư thế này muốn người ta không hiểu lầm cũng khó. Nam Ngữ cười ngọt ngào với anh. "Sao vậy? Em vừa mới đi, anh đã nhớ em rồi sao?" "Đúng vậy, rất nhớ em." Bàn tay anh nhéo yêu một cái vào chóp mũi nhỏ xinh của cô, tràn đầy tình cảm. Nam Vĩ cười gượng gạo, xen vào. "Tổng giám đốc Mộ..hai người là?" "Đây là bạn gái của tôi. Nam Ngữ." Dứt lời, nụ cười trên mặt ông ta đã tắt ngấm. Còn Nam Xuyên thì chấn động, Nam Ngữ không phải là tình nhân của Mộ Hàn sao? Từ bao giờ mà cô ta nhảy phắt lên làm bạn gái được? "À, đây là Nam Vĩ và Nam Xuyên. Trùng hợp nhỉ, ba người lại cùng họ với nhau." Mộ Hàn nói đầy hàm ý. Nam Ngữ tựa đầu vào cánh tay anh, cười nói. "Chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi, em và họ làm gì có quan hệ gì." Gương mặt Nam Vĩ càng khó coi. Không phải ông ta muốn phủi sạch quan hệ với cô hay sao? Nam Ngữ cười lạnh, liếc sang Nam Xuyên. "À đúng rồi, ban nãy tôi đứng ở đằng kia, không phải cô nói tôi là bám đùi của anh ấy, còn hắt rượu vào tôi nữa phải không? Hàn...em đâu có làm gì, cô gái này vô duyên vô cớ gây sự...." Mặt Nam Xuyên tái mét, Nam Vĩ cười hòa giải. "Là hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi mà. Con gái tôi không cố ý đâu..." "Hiểu lầm sao? Ông còn nói tôi là đồ vô học nữa...Hàn, anh phải đòi lại công bằng cho em...." Nam Ngữ làm bộ ấm ức, khóe mặt rơm rớm. Mộ Hàn liền an ủi cô. "Được rồi..." Dứt lời, anh liếc qua Nam Vĩ, lạnh lùng nói. "Chủ tịch Nam, bạn gái tôi không bao giờ nói dối, ông định giải quyết việc này như thế nào? Nhục mạ cô ấy, nếu hai người không xin lỗi, thì dự án đấu thầu đừng hòng mơ tới." Nam Vĩ và Nam Xuyên tức lắm, nhất là Nam Xuyên, cô ta cắn răng không chịu mở miệng xin lỗi, lại bị Nam Vĩ mắng. Nhìn thái độ xun xoe kia của ông ta, Nam Ngữ thầm khinh bỉ, đây mới chính là bộ mặt thật mà ông ta che giấu, lợi dụng người khác để đạt được mục đích của mình. Đã thế thì cô cũng sẽ không để cho ông ta dễ dàng được như ý! "Hàn...dự án đấu thầu nào cơ?" "Sao vậy? Em có hứng thú sao?" "Không được sao?" Cô chớp chớp mắt, đáng yêu vô cùng. Mộ Hàn thực sự là yêu chết cái vẻ làm nũng của cô lúc này. Nam Vĩ và Nam Xuyên xin lỗi xong, nghe Nam Ngữ nói thế, nhất thời không biết cô định làm gì. Không phải Nam Vĩ có một công ty bất động sản nhỏ sao? Bây giờ muốn lấn sân sang cả lĩnh vực này à. Vậy thì cô sẽ bắt đầu chiếm lấy nó trước. "Không có gì, bỗng nhiên em lại muốn đầu tư thôi." Mộ Hàn nhướn mi nhìn cô, Nam Ngữ nói. "Không phải lần này dự án này do công ty của anh phụ trách hay sao? Em cũng muốn tham gia, có được không?" Nói xong, còn nhìn anh cười ngọt ngào, trái tim anh như có mật ngọt chảy qua, nếu bảo bối của anh đã muốn chơi như thế, thì anh sẽ chơi cùng cô. "Được." Anh đồng ý. Vẻ mặt Nam Vĩ bây giờ rất khó coi, Nam Ngữ rõ ràng là muốn nhắm vào ông ta. Trước mặt Mộ Hàn, ông ta không thể sỗ sàng, thế là đành phải quay mặt bỏ đi. Còn Nam Xuyên nhìn cô bằng ánh mắt đầy căm hận, sau đó cũng bỏ đi mất. Mộ Hàn lúc này mới ghé vào vành tai mẫn cảm, thở một hơi rồi nói. "Tốn công làm bọn họ tức giận, em và bọn họ có thật là không có quan hệ gì không?" Nam Ngữ "Thật mà, chỉ là em không thích người như ông ta. Xin lỗi vì đã lợi dụng anh." Mộ Hàn ôm lấy eo cô chặt hơn, nhếch môi cười vô cùng đẹp. "Ồ? Chú nhím con này còn biết xin lỗi anh cơ đấy? Anh lại rất thích dáng vẻ khi em lợi dụng anh đấy..." Đúng là không có gì có thể qua mắt anh được mà...Mộ tổng à...sở thích của anh cũng kì lạ quá đó. Mộ Hàn tiếp tục nói "Nếu em không thích, chỉ cần anh búng tay một cái là xong." Nam Ngữ bĩu môi can anh "Em biết thế lực của anh thế nào mà, nhưng mà phải để cho ông ta cảm nhận từ từ chứ?" "Hóa ra em thù dai đến vậy." "Đúng vậy, anh không thích sao?" Cô chớp mắt. Mộ Hàn nhéo một cái vào gò má non mềm, nói. "Anh rất thích ấy chứ..." Mộ Hàn trước giờ luôn thích làm khó người khác, khó khăn lắm mới tìm thấy được người có sở thích giống anh. Còn là cô gái mà anh yêu, hành động hôm nay của cô càng khiến anh kích thích hơn. "Nhưng mà...em muốn lợi dụng anh, thì cũng phải làm điều gì đó đền bù một chút chứ nhỉ...?" Hơi thở anh lướt qua môi cô đầy ái muội, ánh mắt sâu hút dán trên gương mặt xinh đẹp của cô. Đã ám chỉ rõ ràng đến như vậy rồi, Nam Ngữ có ngốc đến mấy cũng nhận ra. "Đáng ghét..." Gò má cô liền đỏ bừng, như mời gọi anh cắn một cái. Mộ Hàn cũng không nhịn nổi nữa, cùng cô rời bữa tiệc sớm, ở trên xe ô tô cùng nhiệt hôn cô, bàn tay anh xoa lên bắp đùi thon dài, ngày hôm nay cô mặc bộ váy này, quả thực là kích thích anh. "Ưm..." Nam Ngữ khẽ rên rỉ, bị anh hôn đến xây xẩm mặt mày, váy trên người cô đã xộc xệch, lộ ra xuân quang trước ngực. Mộ Hàn nuốt nước bọt, ôm lấy cô cọ cọ. Cô nhạy cảm cảm nhận được vật nóng bỏng dưới mông, nhưng vẫn ngại ngùng nói với anh. "Ở đây còn có người." Mộ Hàn liếc qua trợ lý Lưu khiến sống lưng anh ta nổi da gà. "Không sao. Cậu ta sẽ làm người tàng hình." Nam Ngữ "...." Trợ lý Lưu "..." Mộ Hàn nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, đè nén ham muốn xuống, nói. "Anh muốn đưa em tới một nơi.".