Nam Ngữ đứng phía sau Nam Xuyên không xa, nhà thiết kế nổi tiếng Alvis cô cũng từng nghe qua rồi, hôm nay không ngờ được nhìn thấy tận mắt, đúng là may mắn. Trên người Alvis là áo sơ mi thiết kế phối cùng quần jean, vừa cá tính lại trẻ trung, mắt xanh tóc đen. Đi bên cạnh là một trợ lý đang cầm trên tay một chiếc váy màu xanh dương vô cùng đẹp, ai nhìn thấy cũng phải trầm trồ. "Trời ơi nhìn chiếc váy đó kìa...đẹp quá..." "Không biết ai là người được mặc nó nhỉ? Ghen tỵ quá..." Sự xuất hiện của Alvis đã làm cho cả khán phòng rạo rực, Nam Xuyên dương dương tự đắc hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người. Bấy lâu nay cô ta là vợ của Phó Từ mà cũng chẳng có mấy ai mảy may chú ý tới, anh ta sau khi lấy cô ta cũng chẳng mặn mà gì. Trong lòng cô ta biết rõ Phó Từ vẫn còn nhớ về Nam Ngữ, cũng như khi nhắc đến tiểu thư của nhà họ Nam thì bọn họ đều chỉ nhớ tới Nam Ngữ. Điều đó càng làm Nam Xuyên căm ghét Nam Ngữ hơn, cho dù Nam Ngữ có bỏ đi thì cô ta vẫn chỉ là một cái bóng thay thế. Nhưng bây giờ thì đã khác rồi, cô ta cuối cùng cũng được người khác chú ý, là tiểu thư Nam Xuyên, là vợ của Phó Từ. Cô ta không phải sống những tháng ngày khổ cực cùng với Nguyệt Mỹ, không phải chịu mang tiếng con hoang nữa rồi. Tất cả những gì mà Nam Ngữ từng có, cô ta sẽ cướp lấy hết! Nam Ngữ không hề biết suy nghĩ thâm độc của Nam Xuyên, cô cũng nghĩ rằng có thể Phó Từ đã mời được Alvis đến đây, dù sao anh ta cũng là thiếu gia của nhà họ Phó có danh tiếng trong giới. Nam Xuyên nở nụ cười tươi rói mời Alvis vào phòng trang điểm của mình, có điều tại sao anh ta lại không chút động đậy vậy? Thì ra là Alvis bấy giờ mới nhìn thấy Nam Ngữ đứng ở phía sau cô ta, vừa nãy Nam Xuyên đã đứng che mất. Nụ cười trên môi cô ta tắt ngấm khi Alvis lạnh te nói. "Chiếc váy này không phải dành cho cô đâu." Phó Tĩnh nghe xong đã hớn hở lại gần. "Vậy nó nhất định là dành cho tôi rồi!" Alvis liếc nhìn Phó Tĩnh từ đầu đến chân, gương mặt cô ta vì trang điểm quá đậm mà cứng đờ, vóc dáng cũng chẳng có gì nổi bật, còn cố tình ăn mặc hở hang để thu hút sự chú ý. "Rất tiếc. Chiếc váy này chỉ hợp với người nào thanh tao, quý phái mà thôi." Phó Tĩnh xấu hổ quá, mất mặt không kém Nam Xuyên. Hai người bọn họ nhìn Alvis tiến về phía Nam Ngữ, Nam Xuyên lúc này lại lên tiếng. "Hình như là anh nhầm người rồi." Alvis hơi bực bội vì hai con người vô duyên này cứ ngăn cản, bộ anh ta không có mắt nhìn hay sao? Danh xưng nhà thiết kế nổi tiếng nhất thế giới đâu phải là hư danh, vừa nhìn thấy Nam ngữ thì Alvis đã biết cô chính là người thích hợp nhất để mặc chiếc váy này. Anh ta không thèm trả lời Nam Xuyên, dừng lại trước Nam Ngữ rồi hỏi cô. "Xin chào, xin hỏi cô tên là gì?" Nam Ngữ đơ người mất mấy giây mới trả lời. "Nam Ngữ..." "Ồ? Thì ra cô mới chính là Nam tiểu thư?" Alvis cố tình nói to lên, đám đông xung quanh ồ lên. Phó Tĩnh và Nam Xuyên xấu hổ đến nỗi không có lỗ nẻ nào để chui. "Nam tiểu thư, bộ váy này là tôi đặc biệt thiết kế riêng cho cô, mời cô mặc thử." Alvis ra hiệu cho trợ lí đem váy đến. Nam Ngữ bất ngờ. "Tôi sao?" "Đúng vậy." Alvis đáp. Không phải dành cho Nam Xuyên hay Phó Từ, mà là dành cho cô sao? Nam Ngữ nhìn chiếc váy trên tay trợ lí Alvis, đẹp quá… hồi còn làm người mẫu cô cũng chưa từng được thấy một chiếc váy nào đẹp đến như vậy. Tiểu Đình bên cạnh cũng thấy nó rất hợp với khí chất của Nam Ngữ, bảo cô mặc thử. "Nam Ngữ, cô mặc thử xem." Cô nhìn Alvis, bắt gặp ánh mắt chắc chắn của anh ta thì mới dám cầm nó lên rồi vào phòng thay đồ. Đám đông lại bàn tán, ánh mắt bọn họ cười khẩy nhìn Nam Xuyên và Phó Tĩnh. Phó Tĩnh nắm chặt bàn tay đến nỗi móng tay cắm vào lòng bàn tay cũng không thấy đau. Nam Ngữ! Được lắm! Lúc nào con ả đó cũng được ưu tiên, cũng được chú ý, hồi trước đi học cũng thế, rõ ràng Nam Ngữ biết cô ta thích lớp trưởng, thế mà còn cố tình câu dẫn làm lớp trưởng càng ngày xa lánh cô ta, ăn bùa mê thuốc lú gì mà chỉ bám theo Nam Ngữ. Rồi khi Nam Ngữ qua lại với Phó Từ, người cô ta thích lại vì chuyện này mà ra nước ngoài, mặc cho cô ta hết lòng theo đuổi, cậu ta thậm chí từ đầu đến cuối chẳng hề quan tâm cô ta lấy một lần. Đến tận bây giờ Phó Tĩnh vẫn còn chưa quên được chuyện đó, tình yêu đầu đời bị Nam Ngữ cướp mất, cô ta hận không thể đánh cho cô một trận. Còn Nam Xuyên thì lúc này cũng đang bị nỗi ghen tỵ cùng uất hận nhấn chìm, sớm đã hận Nam Ngữ rất nhiều rồi nay lại càng chồng chất hơn. Đúng lúc này cánh cửa bật mở, Nam Ngữ mặc váy đi ra, màu xanh dương càng tôn thêm làn da trắng trẻo của cô, tà váy xòe bồng theo mỗi bước đi như tiên nữ, đôi chân dài thẳng tắp nõn nà, mái tóc mượt mà đã được cô thả xuống hai bên vai, tựa như suối nước đen tuyền thấp thoáng qua xương quai xanh đẹp đẽ. Gương mặt cô hôm nay trang điểm nhẹ lại càng phù hợp với chiếc váy này, nhan sắc vốn đã xinh đẹp nay lại càng thêm thu hút bội phần khiến ai nhìn cũng phải ngây người. "Tuyệt vời! Amazing!" Alvis vỗ tay khen ngợi, mặc cho ánh mắt đố kỵ của Nam Xuyên và Phó Từ thì cô vẫn như một ngôi sao tỏa sáng nhất, cho dù có bị nhấn chìm thì hào quang vẫn không bao giờ bị che lấp. "Cô mặc đẹp lắm." Tiểu Đình cũng phải thừa nhận Lâm Uyển Nguyệt có khi còn không đẹp bằng Nam Ngữ. Nam Ngữ hơi ngại ngùng, đã lâu rồi cô mới được nhiều người chú ý như vậy. Từ khi có Gia Kỳ, cô đặc biệt nhạy cảm hơn với ánh mắt của người khác, chỉ muốn là một người bình thường. "Khoan đã, lớp makeup này, cần phải trang điểm lại..." Alvis xoa xoa cằm đánh giá. Tiểu Đình lúc này bỗng lên tiếng "Tôi có thể thử được không?" Thực ra tài trang điểm của Tiểu Đình vô cùng tốt, chỉ là ở bên cạnh Lâm Uyển Nguyệt liên tục bị cô ta làm khó. Lúc nhìn thấy Nam Ngữ, Tiểu Đình đã muốn trang điểm cho cô thật xinh đẹp. Alvis gật đầu, còn Nam Ngữ bỗng hồi hộp. "Cảm ơn cô." Tiểu Đình cười, bắt đầu cầm cọ lên rồi trang điểm cho cô, gương mặt của Nam Ngữ đúng chuẩn trái xoan, các nét không quá dữ dằn như Lâm Uyển Nguyệt mà tỉnh xảo đẹp đẽ, chỉ cần trang điểm phù hợp, nhất định sẽ là một mỹ nhân. "Xong rồi." Tiểu Đình cười, nói. Nam Ngữ mở mắt ra, nhìn khuôn mặt của mình ở trong gương, đẹp đến nỗi chính cô còn phải ngơ ngác. Làn da cô rất đẹp nên không cần đánh phấn quá dày, Tiểu Đình nhấn nhá một chút ở đuôi mắt khiến cho đôi mắt của cô càng sâu hút hồn, sống mũi cao thon gọn, đôi môi hồng nhuận. Alvis mỉm cười hài lòng, quả đúng là nét đẹp tự nhiên trời ban, khí chất tuyệt thế giai nhân. "Cảm ơn cô, Tiểu Đình." "Không có gì." Lâm Uyển Nguyệt lúc này đã ghi hình xong bước ra, trông thấy đám đông xì xào bàn tán bên ngoài, cô ta cũng tò mò tiến đến xem, ai ngờ lại trông thấy một mỹ nhân, nhìn kĩ mới phát hiện ra là con nhỏ quê mùa lúc nãy, còn người đàn ông bên cạnh lại là nhà thiết kế Alvis. "Chuyện quái gì vậy?" Cô ta nghiến răng, còn có người dám nổi bật hơn Lâm Uyển Nguyệt này sao? "Này, nhìn kìa, đẹp quá, là cô gái kia trang điểm phải không?" "Đẹp thật đấy..." Tiếng xì xào lại vang lên, hai cô gái bắt gặp cái lườm sắc bén của Lâm Uyển Nguyệt thì vội vàng che miệng rời đi. Con ranh Tiểu Đình này... "Hừ! Con nhỏ Tiểu Đình cùng với con ả quê mùa kia lại dám qua mặt Lâm Uyển Nguyệt này à? Hãy đợi đấy..." Lâm Uyển Nguyệt nghiến răng tức giận, hậm hực quay đi.