Tổng tài lạnh lùng cưng chiều cô vợ đặc biệt

Chương 18 : Cảm giác yêu một người là như thế nào ?

Hôm nay đúng 12 giờ 45 cô đã có mặt tại công ty. Hôm nay mà đi trễ phát nữa thì không ai phù hộ nổi cô đâu. \- Cô đến rồi. Vào họp thôi. \- Vâng ạ. Cuộc họp diễn ra suông sẻ bình thường. Thiên Tịch đã không làm Cảnh Mộc thất vọng. Xem ra anh đã chọn đúng người rồi. \- Hàm Thiên Tịch, mặt cô bị sao thế ? Thiên Tịch đang đứng thẩn thờ suy nghĩ thì bị giọng nói của anh làm cho giật mình mà quay lại nhìn. \- Mặt tôi ? Mặt tôi bình thường mà ? \- Tôi thấy trên mặt cô đầy vết bầm kìa, bình thường đâu. \- À, có vài việc cá nhân ấy mà. Hàn Thiếu không cần bận lòng đâu. Hết giờ làm việc, Thiên Tịch mệt mỏi tan làm mà ra về. Vừa đi ra tới cửa thì có một chiếc xe sang trọng chạy tới, cửa kính trên xe hạ xuống. \- Tịch Nhi, em lên xe đi. Tôi đưa em đi ăn. \- Anh đến đây làm gì ? Tôi không cần anh thương hại, tôi tự đi ăn được. Cô nhanh chóng nhận ra người trong xe đó là Đường Trúc Mặc \- người mà mẹ cô sắp xếp xem mắt. Mấy hôm nay không thấy anh ta xuất hiện cô cứ nghĩ anh ta bỏ cuộc rồi. Ai ngờ chỉ là cô mừng hụt. \- Em là vị hôn thê của tôi, tôi đưa em đi ăn là đúng rồi. \- Ai là vị hôn thê của anh chứ ? Mẹ tôi nói vậy không có nghĩa là tôi đồng ý. \- Sao cũng được, mau đi ăn thôi. Tôi đói rồi. \- Anh đói liên quan gì tôi. Anh đói thì tự đi mà ăn, tôi không có hứng thú. \- Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt ? Tôi nhẹ nhàng em không nghe à ? Được. Nói rồi từ đâu chui ra 4 tên vệ sĩ. Những tên đó oai vệ đi tới bên Thiên Tịch mà xách cô quăng vào bên trong xe. Thiên Tịch một mình không thể làm lại sức nam nhân, mà đằng này lại là 4 người. Cô cùng chiếc bụng đói đang kêu gào không biết nên làm gì, đành ngồi ngoan ngoãn mà đi theo anh ta tới nhà hàng ăn trưa. Đường Trúc Mặc là con trai duy nhất của nhà họ Đường, nên được cả gia đình rất thương yêu. Anh vốn đã nghe tiếng tăm vang dội của Thiên Tịch đã lâu chứ không phải vừa biết cô khi mẹ cô mai mối cho hai người. Tới nhà hàng, Thiên Tịch ngồi đó chờ thức ăn được bưng ra. Trúc Mặc thấy không khí im lặng khó chịu quá nên suy nghĩ chuyện gì đó để bàn. \- Tôi nghe anh hai em định cưới vợ à ? \- Đúng, thì sao chứ ? Việc đó tôi còn không quan tâm, thì anh quan tâm làm gì ? \- Tôi muốn thì tôi quan tâm. Dù sao tôi cũng là chồng tương lai của em, là em rể của anh hai em. \- Anh lại mơ tưởng quá nhiều rồi. Thức ăn cũng vừa được bưng ra sau khi Thiên Tịch dứt lời nói. Cô chuyên tâm tập trung vào ăn uống, mặc kệ sự đời. Ăn xong, cô no nê ngồi đó, quên luôn người trước mặt là ai. \- Hôm nay về Đường Gia ra mắt với tôi. \- Không bao giờ đâu, tiền ăn hôm nay tôi sẽ trả lại cho anh sau. Tôi với anh cùng lắm chỉ là quan hệ bạn bè. Tôi mong sau này anh đừng đến công ty tìm tôi nữa. \- Người tình trong mộng của em ở công ty à ? \- Anh nghĩ sao cũng được. Mà... cũng có thể anh nói đúng đấy. Tôi xin phép về trước. Thiên Tịch nói rồi đi ra cửa bắt xe về trước. Đường Trúc Mặc ở bên trong hoang mang. " Em thật sự có người mình thích rồi sao ? Lại còn ở trong công ty đó ? ". Còn về phần Thiên Tịch thì sau khi về phòng trọ cô nằm trên giường lăn qua lộn lại. Thiên Tịch chưa tìm ra lí do mà cô lại có can đảm nói ra câu lúc nãy, cũng chưa rõ người mà cô thích là ai. Cứ như ai vừa nhập vào đầu cô mà trả lời vậy. \- Này, Nghiêm Nhi, anh hỏi em cái này được không ? \- Anh hỏi đi, em biết gì em sẽ trả lời. \- Cảm giác yêu một người là như thế nào ?