Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu
Chương 7
Thực ra Lâm Phiên Phiên cũng chú ý đến sự khác thường của Lâm Tinh Tinh, cảm thấy cô ta hôm nay vô cùng thiếu tự nhiên, đi đường kẹp chặt hai chân, hoàn toàn đối lập với bộ dạng tùy tiện ngày thường, vì vậy khi Lâm Tinh Tinh đi ra khỏi phòng vệ sinh, Lâm Phiên Phiên cũng giả vờ như muốn đi vệ sinh, đi vào trong phòng vệ sinh.
Liếc mắt một cái, Lâm Phiên Phiên đã nhìn thấy củ cà rốt dính đầy chất dịch trong suốt kia trong thùng rác.
Điều này nếu là trước đây, Lâm Phiên Phiên nhất định sẽ không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng trải qua tối hôm qua, cô đã trở nên khá mẫn cảm với loại chuyện giữa nam và nữ như vậy rồi.
“Không biết xấu hổ!”
Lâm Phiên Phiên đỏ mặt mắng một câu, dùng mũi cũng có thể nghĩ ra được, nhất định là sau khi cô ra khỏi phòng bếp, Hoắc Mạnh Lam và Lâm Tinh Tinh đã tán tỉnh nhau, đem củ cà rốt này...
Quá vô liêm sỉ rồi.
Lúc đó cô và cha mẹ đang ở phòng khách bên ngoài, bọn họ còn dám làm loạn như vậy, Lâm Phiên Phiên càng nghĩ càng giận, nhưng cô thực sự không lấy đâu ra mặt mũi tranh luận loại chuyện này với Hoắc Mạnh Lam, chỉ đành hung hăng giậm chân rồi trở về phòng mình.
Vì tư tưởng bảo thủ của Lâm Phiên Phiên nên cô vẫn luôn chia phòng ngủ với Hoắc Mạnh Lam, bây giờ điều này lại khiến cô bớt đi không ít phiền phức.
Một đêm này, Lâm Phiên Phiên ngủ cũng không yên ổn, bởi vì trong mơ cô vẫn luôn mơ thấy Sở Tường Hùng, mơ thấy anh dịu dàng, tình cảm như vậy mà hôn cô, vuốt ve cô.
Tỉnh mộng, Lâm Phiên Phiên không tài nào ngủ lại được nữa.
Tại sao cô lại có thể nhớ mãi không quên một tên trai bao cả đêm như vậy, lẽ nào đúng như trong sách nói, phụ nữ có sự lưu luyến và cố chấp gần như biến thái đối với người đàn ông đầu tiên của mình?
Trời dần sáng, Lâm Phiên Phiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, cô biết là Hoắc Mạnh Lam đã thức dậy rồi.
Từ hai năm trước sau khi tốt nghiệp đại học, cô và Hoắc Mạnh Lam đã cùng nhau vào tập đoàn Triệu thị làm việc, thời gian hai năm, Hoắc Mạnh Lam đã dựa vào thành tích công việc xuất sắc, từng buớc một leo lên vị trí trưởng phòng nghiệp vụ, mà cô, khả năng làm việc cũng mạnh tương đương, cũng từ một nhân viên văn phòng nhỏ một đường thăng tiến thành nữ thư ký cao cấp nhất của tổng giám đốc Triệu thị Triệu Dân Thường.
Trước kia, bọn họ đều sẽ thức giấc cùng nhau, đánh răng cùng nhau, rửa mặt cùng nhau, sau đó ăn chung bữa sáng, rồi cùng nhau đến công ty làm việc.
Nhưng bây giờ...
Lâm Phiên Phiên rúc vào trong chăn mỏng lần nữa, cô muốn đợi Hoắc Mạnh Lam đi rồi mới thức dậy.
Cô lại không biết, cô nghe được tiếng động Hoắc Mạnh Lam thức dậy, Lâm Tinh Tinh ngủ ở phòng đối diện cũng nghe thấy được.
Nhìn mẹ đang ngủ say bên cạnh, Lâm Tinh Tinh đi chân trần, rón rén ra khỏi phòng.
Hoắc Mạnh Lam mới vừa đi tới phòng vệ sinh, đang muốn đóng cửa, đột nhiên trước mắt loé lên một cái bóng màu hồng, rồi bị Lâm Tinh Tinh nhào vào một cái, hương thơm tràn đầy trong lòng.
“Anh rể, sớm như vậy anh đã phải đi làm sao?”
Hai tay Lâm Tinh Tinh ôm lấy cổ Hoắc Mạnh Lam, cả người đều treo trên người Hoắc Mạnh Lam.
Lúc này, cô ta chỉ mặc một cái váy ngủ có đai đeo cực ngắn màu hồng nhạt, nhưng không mặc đồ lót, một đôi nhũ hoa sống động dính chặt trên ngực Hoắc Mạnh Lam, trắng đến loá mắt.
Hoắc Mạnh Lam vốn vẫn nhập nhèm buồn ngủ lập tức nhìn đến mức hai mắt sáng ngời, lập tức hưng phấn Tiên Phong, trở tay đóng cửa phòng vệ sinh, tay vuốt ve, khiến đôi nhũ hoa của Lâm Tinh Tinh thoát khỏi váy ngủ, háo sắc chà đạp, hôn hít một hồi.
Lâm Tinh Tinh vốn cố ý mặc như vậy để quyến rũ Hoắc Mạnh Lam, đêm qua cô ta bị củ cà rốt kia của Hoắc Mạnh Lam khiến cho trên không ra trên dưới không ra dưới, khó chịu suốt đêm, nếu không phải vì mẹ cô ta và cô ta ngủ cùng một phòng, cô ta đã đến phòng Hoắc Mạnh Lam tìm hắn từ lâu rồi.
Bây giờ thấy Hoắc Mạnh Lam không dằn nổi như vậy, cô ta không nhịn được cười khanh khách, sự tự tin với vóc người của mình lại lớn thêm vài phần.
“Tiểu dâm đãng của anh, sớm như vậy đã đến quyến rũ anh, hôm nay anh nhất định sẽ khiến em thoải mái.”
Hoắc Mạnh Lam đưa tay thò vào hạ thân Lâm Tinh Tinh, lại phát hiện ngay cả quần lót Lâm Tinh Tinh cũng không mặc, trong lòng hắn rung động, càng không thể tự kiềm chế nữa.
Một phát ôm lấy Lâm Tinh Tinh ngồi trên bệ sứ ở phòng vệ sinh, hắn tách hai chân cô ta ra gác trên vai, đỡ lấy dục vọng đang dâng trào, thẳng lưng một cái, chọc vào tận gốc.
"A… Sâu quá... "
Lâm Tinh Tinh kêu lên từng tiếng đè nén, trống rỗng cả một buổi tối rốt cuộc cũng được thỏa mãn vào giờ phút này.
"Không thích sao?"
Hoắc Mạnh Lam đột nhiên rút ra, mang trên mặt nụ cười đùa bỡn nhìn Lâm Tinh Tinh.
Lâm Tinh Tinh mới nếm được vị ngọt nào chịu được Hoắc Mạnh Lam đột nhiên rút ra, cô ta lắc lắc hạ thân nghênh đón, u oán trừng mắt nhìn Hoắc Mạnh Lam: “Anh rể, đừng dừng lại, đừng dừng lại mà, anh rể, em thích, em rất thích…”
Chẳng biết tại sao, cô ta thích gọi Hoắc Mạnh Lam là anh rể, hơn nữa còn đặc biệt là vào lúc làm chuyện này, cô ta lại càng thích gọi hắn là anh rể, anh rể, anh rể, như vậy cô ta sẽ cảm thấy kích thích hơn, có ham muốn hơn.
Hoắc Mạnh Lam tà ác lần nữa thẳng lưng chọc vào, bắt đầu động tác có quy củ: “Tối qua có nhớ anh hay không?”
“Có, rất nhớ… A…”
Lâm Tinh Tinh ngửa ra sau đón lấy, vẻ mặt hưởng thụ.
“Nghĩ tới chỗ nào của anh…”
“A, anh rể xấu quá… A…”
Truyện khác cùng thể loại
127 chương
121 chương
10 chương
10 chương
58 chương
28 chương
130 chương