Lâm Sương Sương bị hỏi tới hỏi lui, mặt cô thoáng đỏ, cô biết Hắc Tiêu đnag hàm ư chuyện lần trước, Hắc Tiêu ngây tơ và tràn đầy hy vọng, Lâm Sương Sương không nỡ, nói " Được thôi, bọn mình đi dạo chút."  Hắc Tiêu nghe vậy liền vui mừng gật đầu, nắm tay Sương Sương kéo đi.  Sương Sương vung tay ra nhưng không được, đành để bàn tay to lớn của Hắc Tiêu nắm lấy tay mình, cô hỏi "Cậu định đưa tôi đi đâu?"  "Chị trước nay có lẽ chưa bao giờ được cưỡi ngựa đúng không? Nhà tôi có nuôi một đàn ngựa, tôi dạy chị cưỡi ngựa được không?"  Vừa nói Hắc Tiêu vừa kéo tay Sương Sương ra ra sau nhà, quả nhiên ở đây có một đàn ngựa ô, con nào cũng to cao chắc khỏe.  "Con ngựa này cao quá, tôi có thể sờ được không?"  Quả thực Lâm Sương Sương chưa bao giờ cưỡi ngựa, đây còn là lần đầu tiên cô nhìn thấy ngựa, tự nhiên cảm thấy thích thú.  "Dĩ nhiên rồi, nó hiền lắm, chị không những sờ được nó còn có thể ngồi lên nó cơ".  Hắc Tiêu ra hiệu cho Sương Sương đặt chân lên.... sau đó giữ eo cô và đẩy lên yên ngựa,  Bản thân anh cũng leo lên sau đó, giữu chặt lấy eo cô.  Sương Sương thoáng bối rối, ko dám xích lại gần Hắc Tiêu.  Hắc Tiêu không nghĩ gì nhiều, chỉ đơn giản muốn đưa Sương Sương đi dạo, để cho cô ấy quên hết chuyện buồn, "Chị à, ngồi yên nhé. Cha!"  Hai người cưỡi ngựa trong đêm, mái tóc dài của Sương Sương bay trong gió, lùa nhẹ trên mặt Hắc Tiêu, hơi ngứa.  "Ha ha, nhanh quá, có thể nhanh hơn được không?"  Lần đầu cưỡi ngựa, Sương Sương không giấu nổi vẻ thích thú, cười lớn.  Chưa thực sự trải nghiệm cảm giác này thì vĩnh viễn không biết rằng tự do tự tại thật tốt biết mấy.  "Tất nhiên là có thể phi nhanh hơn nhưng đây là lần đầu chị cưỡi ngựa, không sợ sao? Mông chị sẽ đau ê ẩm đó.  Hắc Tiêu nói vọng từ phía sau Sương Sương, gió to quá anh không thể không hét to.  "Tôi không sợ, nhanh nữa cũng không vấn đề gì!".  Lâm Sương Sương có vẻ không nghe rõ a nói gì, nhưng trông cô có vẻ như đang cảm thấy việc cưỡi ngựa này thật tuyệt.  Hắc Tiêu đành chịu, tay vỗ vào bụng ngựa hô to một tiếng, ngựa cứ thế mà tăng tốc lao thẳng vào gió, gió thổi tà áo sơ mi của hai người bay trong làn gió.  "A! nhanh quá!"  Sương Sương bị nhắm mắt, toàn thân dần xích lại gần Hắc Tiêu, chạm nhẹ vào chỗ ấy của anh.  Cô không hề biết rằng ngồi như vậy thật khiến anh không chịu nổi, Hắc Tiêu chỉ cần hơi cúi đầu là có thể nhìn thấy bầu ngực của cô, hôm nay cô mặc bộ quần áo thể thao, cổ khoét không sâu nhưng dưới lớp áo ấy là bộ ngực đang nảy lên xuống nhịp nhàng theo bước chân ngựa, nhìn qua Hắc Tiêu cũng có thể đoán được size áo của cô là 36/D.  Suy nghĩ ấy thoáng vụ qua trong đầu Hắc Tiêu khiến anh bỗng nhiên không dám mở mắt nhìn.  Nhưng thật không may, cơ thể anh đã kịp xảy ra phản ứng, phần dưới bỗng trở nên cương cứng cọ vào mông Sương Sương.  Cô như hiểu được chuyện gì đang diễn ra, liền nhắm chặt mắt lại.  Chạy thêm một lúc, Hắc Tiêu bắt đầu giảm tốc độ, sau đó để ngựa đi bộ thong dong dưới ánh trăng.  "Sao không chạy nữa?"  Lâm Sương Sương hơi nheo mắt nhìn ra phía sau hỏi Hắc Tiêu  "Chị à, tôi..."  Hắc Tiêu mặt đỏ ửng nhìn cô, đấu tranh tư tưởng hồi lâu anh nói:"Tôi có thể...hôn chị giống như lần trước được không?"  Sương Sương ngơ ngác, tim đập thình thích, không hiểu sao lại gật đầu đầu ý.  "Chị!"  Hắc Tiêu thấy Sương Sương đồng ý liền cúi đầu xuống hôn lên môi cô, hai tay sau đó chạm vào bầu ngực tròn đầy ấm nóng càng khiến anh không kiềm chế nổi bản thân.  "Hắc Tiêu..."  Sương Sương chút bất ngờ về hành động vừa rồi của Hắc Tiêu, vừa xong nói chỉ hôn thôi mà, vậy sao bây giờ lại xảy ra chuyện này, đàn ông có những chuyện không cần chỉ dạy cũng rất thành thạo  "Chị, chúng ta có thể làm lại như ngày hôm đó được không?"  Hắc Tiêu hôn nhẹ từ môi đến xuống đến xương quai xanh, sau đó vén áo cô lên ngậm trọn nhũ hoa trong miệng.  "Ư..."  Sương Sương không chịu được rên lên sung sướng, rõ ràng tử nhủ với bản thân phải tránh xa Hắc Tiêu vậy mà không làm được, đến lúc này cô chỉ muốn được Hắc Tiêu âu yếm, vỗ về.