Sau khi Lâm Tinh Tinh về nhà, nhàm chán vô cùng, tính khí lại càng khó chiều, không hề nói lý lẽ, mỗi ngày đều cãi vã đập phá đồ dạc, chiều hôm qua, ông Lâm hầm cho cô ta một con gà để bồi bổ cơ thể, cô ta lại bới sâu tìm vết, nói nấu quá nhạt, không những hất đổ nồi canh xuốngđất mà còn cầm nồi canh ném lên nóc nhà, kết quả có thể tưởng tượng được, chỉ nghe thấy bộp một tiếng, nồi canh vỡ tan, cả một góc mái bị thủng rơi xuống một mảng. Ông Lâm vẫn luôn nể tình cô ta mới ốm dậy, mặc kệ cô ta làm gì vẫn luôn bao dung không hề trách móc điều gì, lần này cũng không ngoại lệ, thậm chí còn không mắng cô ta lấy một câu, rồi lấy cái thang, tuổi đã cao như vậy lại trèo lên mái nhà để sửa lại mái. Nhưng lúc này, bà Lâm thấy họ hàng ông Lâm đến chúc tết quá sơ sài, nên vẫn luôn chửi mát ở trong nhà. Ông Lâm đã quen rồi nên không để ý tới bà ta, vẫn nhẫn nhịn sống cúi đầu. Lý Mịch Hương thấy ông Lâm không hề để ý tới mình, càng mắng càng quá đáng, càng mắng càng tức giận, sau đó nhấc chân đã vào cái thang mà ông Lâm đang đứng ở trên, kết quả là ông Lâm đang sửa mái nhà không hề phòng bị gì mà ngã xuống, chẳng những ngã gãy đùi phải mà trên cơ thể rất nhiều vết thương, đập đầu xuống đất, máu bắn tung tóe, hôn mê bất tỉnh. Lý Mịch Hương tuy thích gây sự nhưng lại sợ phiền phức, bà ta vốn chỉ định làm mình làm mẩy với ông Lâm, để ông không dám khinh thường bà ta, không ngờ lại trở nên nghiêm trọng như vậy, lúc này bà ta mới hoảng hốt vô cùng sợ tới mức đứng nguyên tại chỗ quên cả việc gọi người cứu. May mắn thay Lâm Tinh Tinh ở trong phòng nghe thấy tiếng động lớn mới tò mò chạy ra xem, kết quả nhìn thấy ông Lâm đang ngã nằm trong trong vũng máu, tuy cô ta hận Lâm Quân phá hủy tất cả những gì mà cô ta đã cố công gầy dựng ngay trong hôn lễ của cô ta, nhưng không hận tới mức muốn lấy mạng ông Lâm, thế nên cô ta đã gọi chú Ngưu ngay sát vách nhà ông Lâm cõng ông Lâm tới cơ sở y tế ở trong thôn, nhưng vết thương của ông Lâm quá nặng nên họ không dám nhận, sau đó Lâm Tinh Tinh đành phải gọi một chiếc xe để chuyển ông Lâm lên bệnh viện lớn hơn trong thị trấn. Nhưng thiết bị ở bệnh viện đó không đủ nên cũng không dám nhận, thế là ông Lâm lại bị chuyển tới bệnh viện thành phố. Bệnh viện thành phố dù là đầy đủ các thiết bị kỹ thuật, hoàn toàn có khả năng cứu chữa cho ông Lâm đang bị thương nặng, thế nhưng lại có vấn đề xảy ra, đó chính là tiền viện phí không hề nhỏ. Lâm Tinh Tinh và Lý Mịch Hương nghe xong phẫu thuật phải hết mấy chục triệu, trong lòng lẳng lặng muốn bỏ chạy, luôn miệng nói mình không có tiền, dù có chết cũng không chịu lấy tiền để cứu ông Lâm. Chú Ngưu ở bên cạnh thấy vậy lo lắng không nổi, hoàn cảnh của ông ấy cũng không tốt cho lắm, quanh năm cũng chỉ trong vào mấy mẫu ruộng sống qua ngày, trong tay không có nhiều tiền, huống hồ ông ấy chỉ là người bị Lâm Tinh Tinh gọi tới nhờ cõng ông Lâm, trên người cũng chỉ mang vài triệu bạc, hơn nữa cũng mang theo tiền vì năm mới mà thôi, nếu như bình thường thì một người đàn ông nông dân nghèo như ông ấy cũng không có tiền mà mang theo. Nhưng dù người đàn ông thô kệch mà phúc hậu này cũng nhìn ra hai mẹ con Lâm Tinh Tinh không phải là không có tiền, bởi vì Lâm Tinh Tinh luôn mang dáng vẻ của “người giàu có”, luôn có trên bảng thôn tin những người giàu có trong thôn, sau trong người lại không có tiền cơ chứ? Tính tình của ông Lâm vô cùng hiền lành, luôn luôn phúc hậu, đối xử với người trong thôn cũng không hề tệ, đương nhiên quan hệ với chú Ngưu cũng rất tốt, chú Ngưu đang lo lắng nếu không làm phẫu thuật thì sẽ có chuyện không hay xảy ra, nhưng lại không liên quan tới ông ấy, ông ta cũng đã cầu xin mẹ con Lâm Tinh Tinh đóng tiền để cứu ông Lâm nhưng đáng tiếc thay hai mẹ con họ giữ tiền như giữ mạng vậy, giờ đây không có ai cho họ tiền tiêu xả láng cả, nên họ càng chân trọng số tiền tiết kiệm được, vậy nên bảo họ nôn ra những gì họ đã ngậm chặt rồi thì còn khó hơn là giết họ. Cuối cùng Lâm Tinh Tinh lại có ý đồ xấu, đưa số điện thoại của Giang Sa cho chú Ngưu, bảo chú Ngưu gọi điện cho Giang Sa, sau đó thấy tiền phẫu thuật của ông Lâm có chỗ dựa rồi thì không hề để tâm xem Giang Sa có tới hay không và thời gian này ông Lâm có chịu đựng nổi hay không. Máu lạnh vô tình đến như vậy không khiến người ta giận sôi máu lên sao được? May là ông Lâm đã làm việc nhà nông trong thời gian dài, cơ thể khỏe mạnh, hoặc là trong lòng ông không cam chịu cái chết oan uổng trong tay đứa người vợ tuyệt tình ấy, nên vẫn gắng gượng chờ tới khi Giang Sa và Lâm Phiên Phiên tới.