Lúc này, Mạc Tiên Lầu cũng lên tiếng: “Nếu lần này Sở Quy Thôn hắn ta thoát khỏi nguy hiểm mà tỉnh lại, thì với tính cách độc ác của hắn, chị nói xem hắn có bỏ qua cho Hứa Bành không, còn cả Sở Tường Hùng, Sở Mộng nữa. Lâm Phiên Phiên à, chị thật đúng là lương thiện quá, giống hệt trước kia!” Bản thân nuôi nấng đứa con 2-30 năm trời, vậy mà lại là đứa con hoang mà vợ phải thụ tinh trong ống nghiệm mới có được, đả kích này không khó mà tưởng tượng được, đợi đến khi bệnh của Sở Quy Thôn khỏi rồi, thì rất có khả năng sẽ ra tay với Hứa Bành, thậm chí là sẽ báo thù Sở Tường Hùng và Sở Mộng một cách độc ác. Thấy dáng vẻ tràn đầy thù hận của Giang Sa, Lâm Phiên Phiên hiểu rõ lòng thù hận của Giang Sa với Sở Quy Thôn trước nay chưa bao giờ thay đổi, ngày đó bà không những tự chế ra thuốc phiện rồi lấy mình ra để dụ Sở Quy Thông cùng hút độc để trả thù, đã đủ để thấy rằng, sự hận thù ấy sâu đến nhường nào, thời gian cũng không thể xóa sạch hoàn toàn. Còn lời mà Mạc Tiên Lầu nói cũng không phải là không có lí. Nhưng Lâm Phiên Phiên của bây giờ sớm đã buông bỏ tất cả rồi, bao gồm cả hận thù trước kia, bây giờ Lâm Phiên Phiên chỉ muốn nhìn về tương lai mà thôi. “Tất cả đợi Sở Quy Thôn tỉnh lại rồi nói sau, mặc dù ông ra tay với người khác rất tàn nhẫn, chưa từng thấy ông ta mềm lòng bao giờ, nhưng tình thương của một người bố dành cho Sở Tường Hùng và Sở Mộng của ông lại thực sự, điểm này chị hiểu rất rõ, chị tin dù có vô tình đến đâu, ông ta cũng sẽ không trả thù Sở Tường Hùng và Sở Mộng đâu, dẫu sao họ cũng gọi ông ta là bố suốt hơn 20 năm, cùng lắm là ông ta đi tìm Hứa Bành tính sổ thôi, hơn nữa, cho dù đến lúc ông ta hận quá mà mất hết nhân tính thì chị cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu, còn cả Sở Lý, anh ta tuyệt đối cũng sẽ không cho phép Sở Quy Thôn làm hại Sở Mộng.” Nghe vậy, Giang Sa và Mạc Tiên Lầu chỉ có thể cảm thấy bất đắc dĩ, hoặc là sự việc quả thật đúng như những gì Lâm Phiên Phiên nói. Giang Sa thấy thái độ của Lâm Phiên Phiên với bà lần này không còn lạnh lùng như trước nữa, công thêm Sở Quy Thôn lại như mình mong muốn, trong lòng thực sự rất vui mừng, liền muốn kéo khoảng cách giữa bà và Lâm Phiên Phiên lại gần nhau hơn nữa, nói: “Mẹ và Tiểu Lầu đã đặt bữa tối ở một phòng trong một nhà hàng Tây gần đây, Phiên Phiên con đi ăn cùng nhé?” Lâm Phiên Phiên lắc đầu: “Hôm này thì e rằng không được, Sở Quy Thôn vẫn còn trong phòng phẫu thuật, mọi người đang đợi kết quả, bây giờ tâm trạng của Tương Hùng không được tốt, con phải nhân lúc anh ấy nghỉ ngơi mới vào đó nói với bố vài câu, con phải lập tức quay về, Tường Hùng chắc là không ngủ được nhiều, tâm trạng của anh thật sự rất rối bời.” Giang Sa cảm thấy đáng tiếc, “Vậy thì để lần sau vậy, lần sau đến nhà, mẹ sẽ đích thân xuống bếp nấu cơm cho con”. Hôm nay bà và Mạc Tiên Lầu đặt phòng ăn tối ở nhà hàng là vì sắp xếp một bàn tiệc xem mắt cho Tiên Lầu, vừa nghĩ đến chuyện này, Giang Sa liền đau đầu vì không có nổi một lần thành công. Cho nên lần này Giang Sa mới đích thân đi cùng, bà phải tận mắt xem xem rốt cuộc Mạc Tiên Lầu đang giở trò gì, không lẽ nào mà điều kiện tốt như anh ta lại không có lần nào thành công. Thấy thời gian hẹn với cô gái ấy sắp đến, mà lại còn nói chuyện với Lâm Phiên Phiên, Giang Sa liền kéo Mạc Tiên Lầu rời khỏi bệnh viện. Hai người ra khỏi bệnh viện liền đi thẳng đến nhà hàng Tây đã đặt. Trong phòng, cô gái xem mắt đã đến từ lâu. Cô gái đó rất trẻ đẹp, làn da trắng muốt, đôi mắt tinh nhanh, thân hình thon thả, từ góc độ nào nhìn trông rất xinh đẹp, mà trang phục thì phối rất đẹp lại thời trang, ngồi yên tĩnh ở trước bàn, không nhìn trước ngó sau, rất xinh đẹp. Lần đầu tiên nhìn thấy Giang Sa đã rất hài lòng, người con gái như vậy mới xứng làm con dâu nhà họ Mạc nhà bà, thế là, bà chỉ ngồi cùng Mạc Tiên Lầu một lúc, rồi liền mượn cớ đi vệ sinh để dành thời gian cho hai người. Chỉ tiếc là, nếu người trong cuộc đã không thích việc xem mắt thì người bên cạnh dù có hài lòng thế nào đi chăng nữa cũng vô ích. Giang Sa vừa đi khỏi, Mạc Tiên Lầu vốn vẫn đang kìm chế bản tính mà tỏ ra vẻ liền nhếch mép cười nụ cười ác ý.