Tiếc rằng, ông Lâm hao hết tâm trí để giữ lại đường lui cho Lý Mịch Hương, nhưng bà ta vẫn không biết trời cao đất dày, chỉ tay vào ông Lâm nói chanh chua: “Về nhà gì chứ, chỉ có ông mới thích trông giữ cái căn nhà rách nát ấy thôi. Khó khăn lắm Mận Mận mới được sống một cuộc sống sung túc, ông già chết tiệt nhà ông lại tới phá rối. Từ nhỏ tới lớn ông vẫn thiên vị Lâm Phiên Phiên, nếu không phải người lớn tuổi trong làng nói Giang Sa mang thai ở bên ngoài rồi mới về quê, thì đúng là tôi phải hoài nghi nó là con của ông với Giang Sa đấy. Tôi nói cho ông biết, hôm nay ông mà không để cho mẹ con chúng tôi vừa ý, sau nay hai bố con ông cũng đừng mơ được yên ổn!” Nói xong, bà Lâm mới hoảng sợ phát hiện ra mình nói lỡ lời, đây chẳng phải là đang thừa nhận Lâm Phiên Phiên mới là cô hai nhà họ Mạc sao, đúng là muốn vả vào miệng mình! Bà ta hoảng hốt, theo bản năng nhìn sang Lâm Tinh Tinh, định cầu cứu cô ta. Lâm Tinh Tinh biết thừa bà Lâm chỉ biết làm hỏng chuyện, vậy nên cũng không ôm hi vọng gì với bà ta. Thấy bà ta tự vạch trần bản thân, cô ta tiếp tục làm theo kế hoạch của mình, giả vờ đáng thương cho tới chót. “Mẹ, thì ra những gì bố nói là thật, nếu con là con gái ruột của mẹ, sao mẹ lại định tặng con cho người khác, sao mẹ lại nhẫn tâm như thế? Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, mẹ bảo con còn mặt mũi nào đi đối mặt với người đời?” Lâm Tinh Tinh buồn bã nhìn bà Lâm, từ nào từ nấy vô cùng thành khẩn, còn lén nháy mắt với bà ta, mong bà ta có thể phối hợp với mình. Còn bà Lâm thì hoàn toàn ngơ ngác, kinh ngạc nhìn Lâm Tinh Tinh, khó tin trợn to hai mắt: “Mận Mận, con… con… Con nói vậy là sao, tất cả mọi chuyện con đều…” Nhưng còn chưa dứt lời, thấy Lâm Tinh Tinh nháy mắt với mình, bà Lâm lại do dự rồi nuốt ngược vào bụng. Mặc dù rất hoảng hốt khi Lâm Tinh Tinh đẩy hết mọi trách nhiệm lên người mình, nhưng bà Lâm còn ngây thơ cho rằng Lâm Tinh Tinh đã nghĩ tới lối thoát nào đó, cần bà ta giúp một tay. Đang lúc bà Lâm do dự xem có nên phối hợp với Lâm Tinh Tinh, nhận hết mọi chuyện vào người mình hay không, một tràng vỗ tay bỗng vang lên từ đám đông phía sau. Bà Lâm giật mình quay lại, thấy Mạc Tiên Lầu vừa vỗ tay vừa cười giễu cợt. Thấy Mạc Tiên Lầu ngắt lời, sắc mặt của Lâm Tinh Tinh nhanh chóng tái ngắt đi. Đúng rồi, sao cô ta lại quên chứ, cô ta lừa được bà Lâm, lừa được khách khứa ở đây, nhưng không lừa được Giang Sa, Mạc Tiên Lầu và Lâm Phiên Phiên – những người đã biết hết sự thật. Mạc Tiên Lầu cười mà như không cười nhìn bộ dạng hoảng sợ của Lâm Tinh Tinh, anh ta cảm thán: “Giả vờ đi, sao trên đời này lại có một người phụ nữ giỏi giả vờ như cô vậy không biết. Rõ ràng cô đã biết tất cả mọi chuyện từ lâu, thậm chí rất nhiều chuyện là do cô sắp đặt, bây giờ bại lộ ra, cô lại lấy mẹ mình ra để làm kẻ chết thay, không hiểu sao lại có loại con gái lòng lang dạ sói như cô thế chứ!” Dứt lời, anh ta lại quay sang bà Lâm: “Có một cô con gái giả vờ giả vịt, đương nhiên sẽ có một bà mẹ ngu ngốc rồi, bị con gái mình bán đứng còn không hề biết gì. Bà có biết những hành vi của Lâm Tinh Tinh đã thuộc về phạm vi lừa gạt, phải chịu trách nhiệm hình sự hay không? Nếu là một mình bà gánh tội, e rằng nửa đời còn lại của bà sẽ cơ khổ ở trong tù. Bà, đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Những gì mà Mạc Tiên Lầu nói quả thực là hung hăng, thấy ngay được kết quả, đâm trúng vào điểm yếu của bà Lâm và Lâm Tinh Tinh. Nghe vậy, bà Lâm bùng nổ ngay lập tức, kinh hoàng chỉ vào Lâm Tinh Tinh, tức tới mức cả người run rẩy: “Mày… Mày… Mày nói đi, có phải những gì nó là thật không? Mày lại dùng âm mưu với cả mẹ mày, đúng là con gái ngoan! Tao nuôi mày lớn từ khi còn nằm trong tã, có thức ăn ngon, có quần áo đẹp luôn nhớ tới mày đầu tiên, giờ thì hay rồi, xảy ra chuyện là mày chỉ lo thân mình. Mày đã vô tình như thế thì cũng đừng trách tao vô nghĩa. Ngày đó tao đã trưng cầu ý kiến của mày xem mày có muốn trở thành cô hai nhà họ Mạc không, chính mày đã đồng ý, còn đặt ra hàng loạt kế hoạch...” Thấy bà Lâm tức giận nói toẹt hết mọi chuyện ra, khách khứa bắt đầu nhìn Lâm Tinh Tinh bằng ánh mắt đầy khinh bỉ, không còn bất cứ ai thương hại Lâm Tinh Tinh nữa. “Bà nói vớ vẩn… Câm miệng lại cho tôi!” Đối mặt với ánh mắt trơ trẽn và sự chỉ trỏ của mọi người, Lâm Tinh Tinh hoàn toàn luống cuống. Hi vọng cuối cùng của của ta đã tiêu tan, nhưng bà Lâm vẫn không ngửng chỉ vào cô ta rồi chửi mắng cô ta bất hiếu, moi hết mọi gốc gác của Lâm Tinh Tinh ra. Quá tức giận, Lâm Tinh Tinh xông thẳng tới trước mặt bà Lâm, giáng vào mặt bà ta một cái tát. “Bốp!” Âm thanh rất vang dội, tất cả mọi người an tĩnh lại. Con gái lại dám tát mẹ mình trước mặt mọi người! Tất cả đều kinh ngạc với hành động của Lâm Tinh Tinh, sau đó chính là những lời chỉ trích, chế nhạo. Bà lâm cảm thấy khuôn mặt mình nóng bừng lên, thứ nhất là bị Lâm Tinh Tinh đánh, thứ hai là bà ta chưa bao giờ mất mặt đến thế, nhìn Lâm Tinh Tinh như chưa từng quen biết. Một lúc sau, bà Lâm bỗng thét lên chói tai: “Mày lại đánh cả mẹ ruột của mày à, rốt cuộc mày có còn là con người nữa hay không? Lý Mịch Hương tao có tội nghiệt gì mà lại sinh ra đứa con gái như mày, lúc mày sinh ra tao phải bóp chết mày luôn mới đúng…” Bà Lâm gào thét lên như đang phát điên, dùng hết sức lực đẩy mạnh Lâm Tinh Tinh một cái.