Mạc Tiểu Vang nhìn thấy thế trong lòng lập tức trào lên dự cảm không lành, nghĩ đến chuyện mấy hôm trước Giang Sa bảo cô ta chuyển ra khỏi nhà họ Mạc, gương mặt hồng hào do vừa được chăm sóc kỹ lưỡng thoắt cái đã tái nhợt. “Giang Sa!” Cô ta nghiến răng trèo trẹo, Mạc Tiểu Vang tức tối thở phì phì lao về phía phòng ngủ của Giang Sa, cô ta muốn xem xem rốt cuộc mụ già này muốn giở trò gì, nhưng lại không ngờ Giang Sa không có trong phòng ngủ, xung quanh cũng không thấy bóng dáng Giang Sa đâu, hiển nhiên là Giang Sa không có ở nhà. Mạc Tiểu Vang tức phát điên đang định gọi người hầu đến hỏi cho rõ ràng thì đúng lúc này liền nghe thấy một loạt những tiếng đổ vỡ vang lên từ trong phòng của Lâm Tinh Tinh, Mạc Tiểu Vang rón rén tiến đến gần gian phòng của Lâm Tinh Tinh. Cửa phòng đang khép hờ, Mạc Tiểu Vang đứng ngoài cửa vừa hay có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh trong phòng, mà lại không bị ai phát hiện. Mà điều khiến Mạc Tiểu Vang ngạc nhiên là người trong phòng Lâm Tinh Tinh thế nhưng lại là Mạc Tiên Lầu. Một tay hất tung chuỗi đá quý của cái đèn bàn xa hoa, gương mặt Mạc Tiên Lầu âm trầm từng bước ép sát Lâm Tinh Tinh, giọng nói tràn đầy chán ghét, “Tôi biết hôm nay cô đến tìm mẹ tôi để đòi tiền, vốn dĩ tôi cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng cô lại được nước lấn tới, lần này còn dám đòi mẹ tôi 7 tỷ, cô trả lại ngay cho tôi, tưởng tiền của nhà họ Mạc dễ lừa lắm à?” “Em… em đừng hung hãn như thế, chị đâu dám lừa tiền mẹ, thực ra 7 tỷ này … là của hồi môn mẹ cho chị mà, em cũng biết, tháng sau chị kết hôn rồi.” Lâm Tinh Tinh cẩn thận trả lời với vẻ lấy lòng, chính vì sắp đi lấy chồng cô ta mới dám nghĩ cách để vòi được càng nhiều tiền từ Giang Sa càng tốt, bằng không sau này lấy chồng rồi muốn đòi tiền của Giang Sa cũng không còn lý do chính đáng gì nữa. Mạc Tiên Lầu nghe thế liền bật cười. Nếu như Sở Tường Hùng ở đây có lẽ sẽ biết, mỗi khi Mạc Tiên Lầu cười như vậy thì anh ta đang thực sự tức giận. Bất thình lình, Mạc Tiên Lầu đưa tay ra bóp cổ Lâm Tinh Tinh, anh ta lạnh lùng nói, “Cô có thể bớt vô liêm sỉ được không, gọi tôi là em à? Cô có tư cách gì mà gọi tôi là em? Mới làm phượng hoàng giả mấy ngày liền quên mất mình là gà rừng đúng không?” Nói rồi, những ngón tay anh ta bóp chặt cổ Lâm Tinh Tinh. “Khụ… buông ra… anh buông tôi ra…” Lâm Tinh Tinh bị siết cổ đến mức không thở nổi, gương mặt cô ta sưng lên đỏ gay, mà những gì Mạc Tiên Lầu vừa nói khiến tim cô ta như ngừng đập, ngay lập tức cô ta vừa cảm thấy sợ hãi hoảng hốt, lại chột dạ. Mạc Tiên Lầu chán ghét thả cô ta ra, trong mắt anh ta tràn ngập khinh bỉ, “Hàng giả nên có giác ngộ của hàng giả, tôi không vạch trần cô là vì nể mặt Lâm Phiên Phiên, cô tưởng mình là cái thá gì.” Lâm Tinh Tinh giật mình hốt hoảng, ngẩng phắt lên nhìn Mạc Tiên Lầu, gương mặt thoắt cái trắng bệch như giấy, giọng nói không kìm được run rẩy: “Anh… anh biết rồi, là do Lâm Phiên Phiên nói cho anh sao?” Mạc Tiên Lầu căn bản không định trả lời cô ta, nhíu mày nói, “Vốn dĩ tôi cũng không muốn đào chuyện này ra, nhưng mẹ nó chứ, cô tham lam quá đấy, giờ tôi không chỉ muốn cô nôn 7 tỷ đó ra, mà còn phải trả toàn bộ số tiền mà trước kia cô lấy của mẹ tôi, không được thiếu một cắc, còn nữa, tất cả châu báu đồ trang sức mẹ tôi cho cô, sau khi cô lấy chồng cũng không được mang đi, đừng có giữ cái suy nghĩ nhỡ đâu, tôi biết hết mẹ tôi mua cho cô những gì đấy, đến lúc đó mà thiếu một cái, chắc chắn tôi sẽ khiến cô bồi thường gấp mười lần.” Lâm Tinh Tinh nghe thế suýt nữa thì ngã gục. Nhìn Mạc Tiên Lầu với vẻ mặt thất thểu tuyệt vọng, đột nhiên Lâm Tinh Tinh hét toáng lên, túm lấy cổ áo Mạc Tiên Lầu, tiếng hét chói tai đầy kích đông, “Là Lâm Phiên Phiên, chắc chắn là con khốn Lâm Phiên Phiên nói cho anh biết đúng không, cô ta lừa tôi, cô ta đã đồng ý với tôi là sẽ không nói chuyện này với bất kỳ ai mà.” Chỉ cần nghĩ đến tất cả những thứ cô ta đã phải tốn hết tâm tư để giành lấy từ tay của Giang Sa, giờ lại bị Mạc Tiên Lầu thu hồi hết, Lâm Tinh Tinh tức đến phát cuồng, nhưng cô ta chưa nói hết, ‘bốp’ một tiếng, một cái tát vang dội giáng thẳng vào mặt cô ta. “Cô mắng ai là con khốn, trên đời này tôi chưa gặp đứa con gái nào khốn nạn hơn cô cả.” Vừa nghe thấy Lâm Tinh Tinh lên tiếng nhục mạ Lâm Phiên Phiên, Mạc Tiên Lầu gần như không cần nghĩ liền tát cho cô ta một phát. Anh ta không cho phép bất cứ ai nhục mạ Lâm Phiên Phiên. Lâm Tinh Tinh bị cái tát của Mạc Tiên Lầu làm cho tức đến mức phát điên, nhưng lại không dám đánh trả, chỉ có thể trợn mắt hung hăng lườm Mạc Tiên Lầu, cô ta nhếch miệng cười thâm độc, sau đó nghiến răng nói, “Đúng, tôi là hàng giả đấy, Lâm Phiên Phiên mới là con gái ruột của Giang Sa, nhưng anh có biết cô ta là con của mẹ anh với ai không? Sở Quy Thôn, là con của Sở Quy Thôn đấy, ha ha, Sở Quy Thôn là ai, ông ta là cha của Sở Tường Hùng, Sở Tường Hùng là ai, là người đàn ông của Lâm Phiên Phiên, ha ha, bây giờ anh biết tại sao Lâm Phiên Phiên rõ ràng biết tôi mạo danh cô ta trở thành cô hai nhà họ Mạc lại vẫn không vạch trần thân phận của tôi chưa, mà hình như anh cũng để ý cô ta lắm mà, anh nói xem nếu như chuyện này mà công khai ra thì Lâm Phiên Phiên sẽ có kết cục như thế nào? Thế cho nên để tốt cho cô ta, tốt cho anh, tốt cho tôi, tất cả mọi người đều tốt thì anh tốt nhất đừng có chọc vào tôi, dồn ép tôi quá đáng thì cùng lắm cả hai bên đều mất cả chì lẫn chài.” Mạc Tiểu Vang đứng ngoài cửa đã nghe thấy hết, hai tay cô ta lập tức bịt chặt miệng, đôi mắt kinh ngạc trợn trừng như sắp lồi ra khỏi hốc mắt, cô ta lập tức bật cười trong im lặng, cười vô cùng âm độc, cô ta không nghe tiếp nữa mà cởi giày ra, khẽ khàng quay trở về phòng khách. Mà Mạc Tiên Lầu và Lâm Tinh Tinh ở trong đều không biết, tất cả những gì họ nói đều đã bị Mạc Tiểu Vang nhớ kỹ.