“Đừng...” Lưu Lân khàn giọng hô to, nhưng ở khoảng cách của anh ta chẳng thể nào kịp ngăn cản nữa. Triệu Dân Thường cũng hoảng sợ trước hành động dứt khoát của Sương Sương. Tuy hành động của hắn rất điên cuồng nhưng hắn không hề có ý giết Sương Sương thật, dù sao cũng là người phụ nữ đi theo hắn nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, dù không yêu nhưng ít nhiều trong lòng hắn cũng dành một chỗ cho cô. Gần như vào lúc Sương Sương đưa cổ họng mình về phía trước, bàn tay trái đang nắm lấy Sương Sương của Triệu Dân Thường lập tức kéo mạnh về phía sau, trong tức khắc liền ngăn cản hành động gần như tự sát này của cô. Nhưng con dao găm sắc bén vẫn cắt vào da thịt Sương Sương, để lại một vết thương trên cổ cô, máu tươi rỉ từng chút từng chút ra ngoài. “Muốn chết cũng không dễ dàng vậy đâu!” Triệu Dân Thường bực bội gào to, giơ dao lên định rạch một đường trên mặt Sương Sương. Lưu Lân thừa dịp hắn đang giận dữ mất cảnh giác, nhanh chân bước đến, đá một cú vào khuỷu tay phải Triệu Dân Thường. Triệu Dân Thường bị đau, dao găm trong tay liền rơi mất, Lưu Lân lại lần nữa giơ chân đạp vào vai trái Triệu Dân Thường. Toàn bộ động tác thoăn thoắt liền mạch, vừa nhanh vừa chuẩn. Triệu Dân Thường trực tiếp bị đánh ngã vật xuống đất, nửa người bên trái đau đến chết lặng, hồi lâu sau không gượng dậy nổi. Lưu Lân xuất thân từ thôn Ôn Ôn, từ nhỏ sống trong núi rừng, là tay săn thú số một số hai của thôn. Vốn thân thủ anh ta cũng khá, mấy năm vừa qua lại luôn làm bảo vệ của biệt thự nhà họ Triệu, được huấn luyện võ thuật chính quy, cho nên nếu ra tay thật thì một tổng giám đốc không ngồi văn phòng thì cũng toàn chơi gái như Triệu Dân Thường sao là đối thủ được chứ? Căn bản là không thể chống đỡ được. “Sương Sương...” Lưu Lân không tiếp tục ra tay độc ác với Triệu Dân Thường nữa, vội vàng xông lên kéo Sương Sương dậy, giọng nói run rẩy đầy đau đớn: “Sao em ngốc thế, dù xảy ra chuyện gì thì chúng ta cũng phải sống sót mới tốt, bởi vì sống sót mới có hy vọng, chỉ khi sống thì chúng ta mới có cơ hội ở bên nhau. Sương Sương, sau này đừng làm chuyện điên rồ ấy nữa được không, hứa với anh đi!” Sương Sương tựa vào ngực Lưu Lân, nước mắt cô giàn dụa, nấc lên từng tiếng nghẹn ngào. Nếu có thể sống thì cô đâu muốn chết. Nhưng... cuộc sống như vậy cô đã chịu quá đủ rồi, còn không bằng cái chết. Nhưng giờ phút này nghe những lời đau xót của Lưu Lân, cô đột nhiên phát hiện bản thân thật ích kỷ, nếu cô chết rồi thì có thể kết thúc mọi chuyện, nhưng còn Lưu Lân thì sao? Anh đợi cô nhiều năm như vậy, chẳng lẽ kết quả chỉ là chờ được một cái xác của cô thôi sao? Cô phụ anh, phụ rất nhiều, mạng của cô đã không phải của một mình cô từ lâu rồi. “Hắc Tiêu...” Sương Sương ôm chặt lấy Lưu Lân, thốt lên cái tên mà bốn năm qua cô chưa từng gọi. Còn nhớ năm đó ở thôn Ôn Ôn, trong lòng cô còn mơ mộng có được tình yêu của Triệu Dân Thường. Trong cơn tức giận vì bị Lưu Tàn Nhơn phá rối, cô đã nảy sinh quan hệ với Lưu Lâm, người năm đó còn mang tên là Hắc Tiêu. Từ đó một thiếu niên chất phác vùng núi như anh đã yêu cô cuồng dại, không oán không hối, lặng lẽ bảo vệ bên cạnh cô mà không cần bất cứ hồi đáp nào. Cuộc đời này, người cô có lỗi nhất chính là anh! Trong khi hai người đều chìm đắm trong nỗi đau thương của quá khứ và hiện tại, Triệu Dân Thường đã bò dậy từ lúc nào. Ánh mắt hắn lạnh lẽo âm hiểm, tay phải cố gắng vươn về phía trước với lấy con dao sắc bén bị Lưu Lân đá bay khi nãy. Sương Sương vùi đầu khóc trong lòng Lưu Lân, sau đó giận dỗi đẩy nhẹ anh ra, không ngờ vừa liếc mắt liền nhìn thấy cảnh này. “Cẩn thận phía sau!” Sương Sương hét lên một tiếng đầy thảng thốt, đẩy mạnh Lưu Lân sang một bên. Nhưng Triệu Dân Thường đã lấy được con dao găm, hắn lập tức vung tay đâm vào lưng Lưu Lân. Tuy Sương Sương đã kịp thời đẩy anh ra nhưng nhát dao kia vẫn găm vào bắp đùi anh. “A...” Lưu Lân kêu lên đau đớn, chân phải không bị thương quét ngang Triệu Dân Thường, hắn lại lần nữa bị đá bay. Nhưng hiển nhiên đòn đánh này không bằng vừa nãy, Triệu Dân Thường chỉ kêu thảm thiết một tiếng, lại tiếp tục bò dậy ngay. Hắn ấn vào viên ngọc trang trí trên chuôi dao, con dao chợt dài ra, từ bảy cm biến thành ba mươi cm. Không ngờ con dao này được thiết kế tuyệt diệu đến vậy, thảo nào, người như Triệu Dân Thường sao có thể không có thứ gì phòng thân chứ! Nhưng kể từ đó, Lưu Lân lại gặp phải tai ương. Con dao trong tay đối phương chuyển thành kiếm ngắn, bắp đùi của anh ta lại bị thương nặng, vừa rồi chỉ đâm một nhát nhưng sâu vào tận xương, ngay cả đứng cũng không dậy nổi. “Đôi gian phu dâm phụ chó má chúng mày, hôm nay tao sẽ kết liễu chúng mày tại đây, đi chết đi.” Triệu Dân Thường nổi điên xông về phía Lưu Lân cầm kiếm chém điên loạn. Dạ Thân Sinh và Sở Lý liên thủ khiến chuyện làm ăn của hắn gần đây rất thê thảm. Thấy công ty đang phải đối mặt với nguy cơ phá sản nhưng hắn lại chẳng thể làm gì được ngoài mua say bằng những cuộc vui chơi thâu đêm. Đời sống sinh hoạt của hắn ngày càng thối lát, tâm tính đã trở nên thậm tệ hơn quá khứ gấp trăm lần. Hôm nay lại bị Lưu Lân và Sương Sương kích thích, Triệu Vân Thường đã hoàn toàn mất kiềm chế, chỉ muốn giết chết toàn bộ người đối địch với hắn để xả nỗi hận trong lòng.