Lâm Phiên Phiên cười lạnh, Lâm Tinh Tinh vẫn luôn xem trọng hư vinh, đặc biệt là đàn ông, cô ta luôn muốn hơn cô, giống như thề phải chứng minh cho cô thấy, như ngày cái ngày cướp đi Hoắc Mạnh Lam. Vừa nghĩ đến Hoắc Mạnh Lam, Lâm Phiên Phiên liền hỏi: “Chắc cô biết Hoắc Mạnh Lam vào tù rồi chứ, cô có đi thăm anh ta không?” Lúc Hoắc Mạnh Lam gặp chuyện, Lâm Phiên Phiên chưa từng thấy Lâm Tinh Tinh đứng ra giúp Hoắc Mạnh Lam, Lâm Phiên Phiên không biết Lâm Tinh Tinh liệu có biết việc Hoắc Mạnh Lam vào tù không? Nếu không thì sao cô ta lại thờ ơ như vậy được? Lâm Tinh Tinh nghe thấy liền nhíu mày, nói: “Tôi biết lâu rồi, nhưng đó đâu phải chyện của tôi.” Người ngoài có lẽ đều biết chuyện giữa cô ta và Hoắc Mạnh Lam, Hoắc Mạnh Lam vốn không hề yêu cô ta thật lòng, hắn chỉ thèm muốn thân hình trẻ trung nóng bỏng của cô ta thôi, mà lúc cô ta khốn đốn khổ sở nhất hắn lại bỏ rơi cô ta, vứt bỏ như một mớ giẻ rách, khiến cô ta phải chịu khổ qua ngày dài đằng đẵng dưới vùng nông thôn suốt ba năm. Sau đó còn tìm đến cô ta làm hòa, cũng không nể mặt thân phận cô hai của nhà họ Mạc lại một lần nữa nặng tay nặng chân với cô ta, khiến cho cô ta chết tâm rồi, vì vậy sau khi Hoắc Mạnh Lam xảy ra chuyện cô ta đã giả vờ như không biết, còn nhanh chóng tìm bạn trai mới. Nghe Lâm Tinh Tinh trả lời tuyệt tình như vậy, Lâm Phiên Phiên lắc đầu sau đó dừng một chút mới nói: “Ai bị bệnh mà cô phải đến bệnh viện?” Vừa nghe thấy Lâm Tinh Tinh nói với Hoa Hữu Hà là vào thăm mẹ, không biết người mà cô ta gọi là mẹ kia là Lý Mịch Hương hay là Giang Sa đây? Thấy Lâm Phiên Phiên hỏi như vậy Lâm Tinh Tinh liền cười, nụ cười này khiến Lâm Phiên Phiên chỉ muốn tát cho cô ta một cái: “Không phải tôi nói rồi sao, mẹ tôi bị bệnh, không cần phải hỏi tôi là mẹ nào, bây giờ tôi là cô hai của nhà họ Mạc, người mẹ hiện giờ của tôi đương nhiên là Mạc phu nhân Giang Sa rồi.” “Cô đúng là mặt dày vô liêm sỉ không ai bằng.” Lâm Phiên Phiên lạnh lùng nhìn Lâm Tinh Tinh: “Ở trước mặt tôi cô lại dám nói mình là cô hai nhà Mạc, có phải mấy ngày nay tôi không tìm cô, cô liền quên mất mình chỉ là đồ giả...” “Cô câm miệng lại cho tôi!” Không ngờ lần này Lâm Tinh Tinh lại cứng rắn như vậy, có lẽ có chỗ dựa nên không sợ, cười nói thản nhiên: “Lúc trước tôi bị cô uy hiếp là bởi vì tôi không biết năm đó người tình của Giang Sa là Sở Quy Thôn, mà Sở Quy Thôn là ai? Ông ta chính là bố đẻ của Sở Tường Hùng, mà Sở Tường Hùng là ai? Anh ta đã từng là người đàn ông của cô đấy! Nếu là như vậy, thì không phải anh ta sẽ là anh trai của cô sao? Vậy mà cô lại loạn luân với anh trai mình, cô chính là kẻ tội đồ. Nếu để người ngoài biết được, cô nói xem cô và Sở Tường Hùng còn mặt mũi nào mà tiếp tục sống trên đời này nữa chứ? Nhớ rằng dư luận rất đáng sợ, vì vậy, nếu như cô không muốn sự thật bị bại lộ khiến cho Sở Tường Hùng thân bại danh liệt thì từ nay về sau cô hai nhà họ Mạc chỉ có thể là tôi!” Đây là lời nói có hiệu lực nhất từ trước đến nay của Lâm Tinh Tinh, từng câu từng chữ giống như những chiếc kim, đâm từng nhát vào da thịt cô, đâm đến mức rỉ máu, cô ta càng nói sắc mặt Lâm Phiên Phiên càng tái nhợt, đến cuối cùng cắt không còn giọt máu. Những ngày vừa qua, toàn bộ tâm tư của cô đều tập trung vào giải quyết quan hệ giữa cô và Sở Tường Hùng mà bỏ quên hết mọi chuyện, vậy thì hôm đó người nghe được sự thật không chỉ có cô mà còn có cả Lâm Tinh Tinh. Vậy có nghĩa là, chuyện cô và Sở Tường Hùng là anh em cùng cha khác mẹ ngoài cô ra thì Lâm Tinh Tinh cũng biết rõ. Cả người cô chao đảo, Lâm Phiên Phiên lùi về phía sau, nhìn vẻ mặt đắc ý của Lâm Tinh Tinh cô thật sự chỉ muốn bóp nát khuôn mặt ấy, cô hít sâu lấy lại bình tĩnh, Lâm Phiên Phiên cười, nụ cười này khiến cho Lâm Tinh Tinh sợ hãi, nói: “Cô đắc ý vậy sao, cô tưởng cô nắm được điểm yếu của tôi mà có thể làm bừa không coi ai ra gì, nhìn cô thật nực cười!” “Tôi nói cho cô biết, chuyện của tôi và Sở Tường Hùng trước tiên chưa nói đến, còn chuyện cô không phải là cô hai nhà họ Mạc sẽ không vì chuyện của tôi và Sở Tường Hùng mà thay đổi, nói không chừng một ngày nào đó lại bị người khác phát hiện, vậy nên cô đừng vội đắc ý, cũng đừng tưởng biết được một số chuyện mà có thể uy hiếp tôi, bởi vì so với chuyện quan hệ của tôi và Sở Tường Hùng bị lộ ra ngoài, thì cô lại càng cần thân phận cô hai nhà họ Mạc hơn.” “Bởi vì không còn thân phận đó nữa cô không chỉ đơn giản là trở về thân phận cũ đâu, đến lúc đó ba người Giang Sa, Mạc Tiên Lầu, còn có Sở Quy Thôn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho một kẻ đã lừa gạt tình cảm của bọn họ, không những bọn họ mà còn có cả tôi và Sở Tường Hùng cũng sẽ không tha cho cô, thử tưởng tượng xem đến lúc đó cô sẽ có kết cục sẽ như thế nào?” Khuôn mặt đang đắc ý của Lâm Tinh Tinh lập tức cứng ngắc, cắn chặt môi trừng mắt nhìn Lâm Phiên Phiên, một lúc lâu cô ta mới không cam lòng căm hận nói: “Được, coi như cô nói có lý, vậy chúng ta hòa nhau, vì cuộc sống yên ổn của chúng ta, về sau không ai được nhắc đến chuyện này, cô đừng có nghĩ đến việc lấy chuyện này ra uy hiếp tôi, từ nay về sau tôi là cô hai nhà họ Mạc, còn về chuyện giữa cô với Sở Tường Hùng các người thích làm loạn gì thì làm, chúng ta nước sông không phạm nước giếng!”