Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu
Chương 20
Sở Tường Hùng không chịu nghe: “Để anh sờ, mấy ngày nay anh nhớ em, rất nhớ.”
Lâm Phiên Phiên nghe vậy không khỏi mềm lòng, liền không cự tuyệt nữa, mấy ngày này cô cũng rất nhớ anh.
Nhưng không nghĩ rằng, tay Sở Tường Hùng lại sờ xuống dưới, đi sâu vào váy của cô.
Hai chân của cô kẹp lại, muốn ngăn anh đi vào, nhưng đã muộn, ngón tay của anh đã chạm vào hạt đậu hồng hồng của cô, cho dù cô đã dùng sức kẹp hai chân lại cũng không ngăn nổi động tác gảy của anh.
“Ưm...”
Toàn thân Lâm Phiên Phiên run lên, một tiếng rên nhẹ không tự chủ được phát ra khỏi môi, hai chân theo bản năng dần dần buông ra.
Ngón trỏ của Sở Tường Hùng nhân cơ hội chen vào bên trong cô, sức hút ấm áp và mạnh mẽ từ bên trong truyền tới không ngừng khiến cô rung động.
“A... đừng... Chúng ta còn đang trên xe, như vậy sẽ tai nạn mất...” Lâm Phiên Phiên lại kẹp hai chân lần nữa, quay đầu trừng mắt trách anh.
“Đừng sợ, anh sẽ chú ý.” Sở Tường Hùng giảm tốc độ, ngón tay lách vào rồi đảo một vòng.
“Anh... thật là xấu xa...”
Lâm Phiên Phiên quả thực không làm gì được anh, bị anh trêu đùa làm cho môi run run, toàn thân ngứa ngáy khó chịu.
“Anh muốn vào trong.”
Sở Tường Hùng hôn một đường dài lên cái cổ thon dài của cô, để lại dấu hôn kiều diễm.
“A, không được, vẫn đang lái xe mà...”
Lâm Phiên Phiên hoảng sợ vội vã đứng dậy, định trốn thoát.
Cô lại không biết lần đứng lên này lại vừa lúc chỉnh lại tư thế, Sở Tường Hùng ôm lấy eo cô ấn xuống, dục vọng dâng lên càng trượt vào trong.
“A...”
Lâm Phiên Phiên kêu lên sợ hãi, không dám nhúc nhích lung tung nữa, lại cái cảm giác chết tiệt, lúc này lại chân thật đến vậy.
“A...”
Bị cảm giác ấm áp vây quanh, cảm nhận được vô số sức hút dường như cuốn đi linh hồn của anh, anh ngửa đầu, miệng gầm nhẹ thư giãn.
“Thoải mái không?”
Sở Tường Hùng giảm tốc độ, áp chặt thân dưới rung lắc trước sau.
“...”
Lâm Phiên Phiên cắn chặt môi dưới, đỏ mặt không trả lời, đè nén bản thân không phát ra âm thanh.
“Bíp bíp...”
Lúc này, đột nhiên phía sau vang lên một hồi còi chói tai, tốc độ lái xe của Sở Tường Hùng chậm quá, chặn xe phía sau.
Lâm Phiên Phiên hoảng hốt, lại lần nữa muốn bỏ trốn, thật đúng là mắc cỡ.
“Ngoan, đừng nhúc nhích, nhìn anh.”
Sở Tường Hùng một tay ôm lấy Lâm Phiên Phiên, đạp cần ga, xe tăng tốc rú lên một tiếng.
“Tường Hùng, như vậy không được... đợi về đến nhà anh đi... được không...”
Lâm Phiên Phiên vẫn có chút không muốn buông, tiếng hô hoán của hai người bên cạnh và chiếc xe đi qua, tuy nhiên không nhìn thấy tình cảnh trong xe, nhưng cô lại cảm thấy rất kỳ cục, đành phải thả lỏng bản thân.
“Thôi được, cứ vậy đi, anh sẽ không làm gì, em ngoan ngoãn ngồi đó đi, về nhà sẽ xử lý em sau.”
Sở Tường Hùng mỉm cười, nắm chặt tay Lâm Phiên Phiên không buông, tốc độ lái xe tăng nhanh.
“Anh... Sao anh lại hư hỏng như vậy chứ...”
Lâm Phiên Phiên bị hành động vô lại của anh làm cho không biết nên khóc hay nên cười, đành phải ngoan ngoãn áp lại sự khó chịu việc cứ mãi duy trì cái tư thế khó xử với anh.
May là nhà của anh không xa, mười phút sau là đến nơi rồi.
Xe vừa dừng, Lâm Phiên Phiên liền nhảy ra khỏi đùi anh, muốn nhặt lại cái quần nhỏ trên ghế bên mà Sở Tường Hùng vừa vứt xuống, ai biết anh đột nhiên chặn ngang ôm lấy cô, tiếp tục đi vào biệt thự của anh.
Qua một trận triền miên điên cuồng mới tha cho Lâm Phiên Phiên.
Cao trào qua đi, Lâm Phiên Phiên mềm nhũn ghé vào bộ ngực cường tráng của anh, mặt đỏ bừng lấm tấm mồ hôi, môi lại cười hạnh phúc.
Cô lúc này đã sớm ném Hoắc Mạnh Lam và Lâm Tinh Tinh lên chín tầng mây rồi.
“Đêm nay em thật sự không muốn về nhà sao? Bố mẹ em họ không lo lắng cho em chứ?”
Sở Tường Hùng nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng nõn nà của cô.
Lâm Phiên Phiên khẽ cắn môi nghĩ một chút: “Hay là về thôi, nếu không sáng sớm mai bố mẹ không thấy lại lo lắng.”
Bây giờ đã gần hai giờ rồi, nghĩ đến Hoắc Mạnh Lam và Lâm Tinh Tinh cũng đã ngủ rồi.
“Được rồi, nghỉ mười phút nữa rồi anh tiễn em về.”
Sở Tường Hùng ánh mắt không nỡ dời xa nhìn Lâm Phiên Phiên.
“Ừm!”
Lâm Phiên Phiên an tâm nhắm mắt lại, chẳng biết tại sao, ở bên Sở Tường Hùng cô đặc biệt an tâm, bên cạnh anh không muốn nghĩ đến điều gì, chỉ muốn ôm anh, tựa vào anh, đem mọi thứ trao cho anh.
Lúc Lâm Phiên Phiên bị Sở Tường Hùng nhẹ nhàng lay tỉnh, cô đã được mặc quần áo ngồi trong xe của anh, còn xe của anh đã dừng ở khu phố nhỏ nơi cô sống.
“Tường Hùng, sao anh biết em sống ở đây?”
Lâm Phiên Phiên không khỏi ngạc nhiên, nhìn lên bộ quần áo đã mặc chỉnh tề trên người, nghĩ đến lúc cô ngủ thì anh đã mặc cho cô, sau đó bế cô lên xe, chuỗi hành động này lại không làm cô tỉnh giấc, có thể thấy anh dịu dàng biết bao.
Truyện khác cùng thể loại
127 chương
121 chương
10 chương
10 chương
58 chương
28 chương
130 chương