Ngày thứ hai, lúc ông Lâm vác cuốc đi ra đồng làm việc, bà Lâm cũng vội vàng ra khỏi nhà. Không lâu sau, vừa mới đi nhưng đã quay trở lại, sau lưng còn xuất hiện thêm một người đàn ông. Người đàn ông này vẫn còn rất trẻ, dáng vẻ chỉ khoảng 19 tuổi, cậu ta cũng rất béo, ít nhất cũng phải 100 kg trở lên, có điều, da của cậu ta rất trắng, hơn nữa đôi mắt còn rất to và đen láy, thế nên cho dù béo như vậy, dáng vẻ của cậu ta cũng không quá xấu, thậm chí còn lộ ra vài phần đáng yêu. Đang lúc Lâm Phiên Phiên ủ rũ thu dọn phòng, vừa nhìn thấy bà Lâm đột nhiên dẫn về nhà một tên béo như vậy, liền không nén được sự sững sờ. Thế nhưng lúc cái tên béo đó nhìn Lâm Phiên Phiên, hai mắt liền sáng lên, lao nhanh đến trước mặt Lâm Phiên Phiên, gương mặt hứng khởi nói: “ Lâm Phiên Phiên, thực sự là cậu sao, nhiều năm không gặp, cậu xinh đẹp lên bao nhiêu đấy!” “Cậu là…?” Lâm Phiên Phiên ngờ vực nhìn tên béo, nghe giọng điệu của cậu ta giống như là có quen biết cô vậy. “Tôi là Ninh Đà Đức!” Tên béo Ninh Đà Đức khua môi múa mép một hồi nói: “ chính là tên béo, tên béo hồi nhỏ thường thò lò mũi xanh đi theo sau cậu đó, cậu không nhớ sao?” “Tên béo hồi nhỏ?” Lâm Phiên Phiên nghĩ lại một chút, sau đó lập tức bừng tỉnh, nở nụ cười, “Cậu chính là cái tên béo đó, đã lớn thế này rồi, cũng không còn thò lò mũi xanh nữa, cả gia đình cậu đã chuyển ra khỏi Thôn Long Giang rồi mà, sao vậy, lại chuyển về đây à?” Con người ta lúc còn nhỏ ít nhiều đều sẽ có vài người bạn chơi cùng, mà cái tên Ninh Đà Đức ở ngay trước mắt lúc này chính là một trong số ít những người bạn chơi cùng của Lâm Phiên Phiên thời ấu thơ. Bố của Ninh Đà Đức vốn là trưởng thôn của Thôn Long Giang, nhưng vì là người có đạo đức, một đường thăng tiến, vào năm Ninh Đà Đức 6 tuổi liền chuyển nhà lên thành phố, kể từ đó, Lâm Phiên Phiên chưa từng gặp lại Ninh Đà Đức, cũng chính là tên béo lúc nhỏ này. Thoáng một cái, đã 12 năm rồi, giờ gặp lại, có thể lờ mờ nhìn thấy trên người của Ninh Đà Đức vẫn còn vài phần đáng yêu của tên béo ngày nào. Ninh Đà Đức thật thà cười một cái, vò đầu nói: “Bố tôi nói giới quan lại đen tối, thực sự không muốn cùng một giuộc với họ, mấy năm trước đã từ chức về làm kinh doanh rồi, vài năm nay cũng thật sự đã mang đến cho ông ấy thành tựu lớn ở trong giới thương nghiệp, nhưng con người ta già đi thường hay nhớ về chuyện xưa, cho nên hai tháng trước bố tôi lại xây một căn biệt thự ở Thôn Long Giang, thỉnh thoảng cả nhà về đây một chuyến, lần này thì không, tôi cũng chỉ mới về hôm qua, nghe tin cậu cũng về, nên tôi lập tức đến thăm cậu. Nghe thấy những lời đó, Lâm Phiên Phiên gật gật đầu vô cùng ngưỡng mộ, “Gia đình cậu thật là hạnh phúc!” Ngay lập tức, hai người liền cậu một câu, tôi một câu nói chuyện vô cùng sôi nổi. Bên cạnh, bà Lâm thấy cảnh này, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười đặc biệt ấm áp, xem ra lần làm mối này của dì Mã không tệ lắm, có được Ninh Đà Đức con của gia đình giàu có hào sảng như vậy làm con rể, những báo đáp sau này mà bà nhận được chắc chắn là không thể tưởng tượng được. Lâm Phiên Phiên không hề biết những suy tính ở trong lòng bà Lâm, gặp lại Ninh Đà Đức, cô hoàn toàn chỉ dùng thái độ đối với người bạn chơi cùng mình thời thơ ấu để nói chuyện, lại thêm tâm trạng mấy ngày hôm nay cứ mãi phiền muộn, gặp lại người bạn thân thời thơ ấu, khó tránh sẽ có cảm giác vô cùng thân thiết. Thế là ngày hôm ấy, Ninh Đà Đức liền ở lại Lâm gia ăn xong cơm trưa, mới lưu luyến không rời mà về nhà. Và những ngày sau đó, mỗi ngày đều vui vẻ chạy đến Lâm gia, mỗi lần đều ở lại vài tiếng đồng hồ, còn tranh làm việc giúp Lâm Phiên Phiên. Bà Lâm đương nhiên là nhìn ra tâm tư của Ninh Đà Đức, thế nhưng chỉ mình bản thân Lâm Phiên Phiên lại không hề thấy. Bởi vì trong lòng của cô chỉ mãi coi Định Đà Đồng là cái tên béo thò lò mũi xanh thường thích theo sau lưng cô, tự nhiên mà vậy, cô cũng tưởng rằng trong lòng Định Đà Đồng cũng chỉ coi cô là người chị lớn luôn đưa cậu chạy nhảy khắp núi đồng. Ngày hôm nay, sau khi Ninh Đà Đức đưa Lâm Phiên Phiên đi thăm quan biệt thự của nhà cậu, ông Lâm cuối cùng cũng không nhịn được mà kéo bà Lâm ra, nói: “Mẹ Phiên Phiên này, bà nói xem cái cậu Ninh Đà Đức này có phải là bà cố tình dẫn đến không?” Bà Lâm không cho là đúng, nói: “Câu này của ông là có ý gì, tôi chỉ là muốn giúp con gái được gả vào một gia đình tốt, đến miệng của ông tại sao lại thành gây ra thị phi vậy, không biết tốt xấu.” Ông Lâm cau mày, “Chuyện của con cái bà không thể để nó tự mình quyết định sao, cứ phải lôi kéo làm gì cho tốn sức, tôi phải nói với bà rằng, nếu như Phiên Phiên không thích Ninh Đà Đức, bà trăm phương nghìn kế cũng không được cưỡng ép, nếu không, đừng trách tôi trở mặt với bà.” Nói xong, bèn vác cuốc lên đi ra đồng làm việc luôn. Nhiều khi, ông ấy thà cực khổ làm việc ở đồng ruộng cũng không muốn ở cùng một chỗ với bà Lâm. Mấy chục năm nay đều như vậy. Nhìn theo bóng lưng ông Lâm rời đi, bà Lâm cắn chặt răng, trong lòng vô cùng tức giận, mỗi lần, chỉ cần là việc liên quan đến Giang Sa và Lâm Phiên Phiên, người bạn già bình thường đều hiền lành dễ bảo của bà lập tức sẽ trở nên ngang tàn cương quyết, không dễ dàng để bà hăm dạo ầm ĩ. Thế nên, bà Lâm cũng thông minh mà lựa chọn im lặng, không lấy cứng chọi cứng với ông Lâm, sau đó ở sau lưng sử dụng quỷ kế. Lần này, cũng sẽ như thế. Gương mặt già nua của bà Lâm chợt lộ ra một nụ cười quỷ dị. Nhưng mặt khác, Lâm Phiên Phiên sau khi theo Ninh Đà Đức thăm quan biệt thự nhà cậu ấy, mới phát hiện ra, bố mẹ của Ninh Đà Đức đều không có ở đây, cả tòa biệt thự ngoài những vật dụng bày trí xa hoa ra, đều không thấy một bóng người.