Ở tầng dưới, Lâm Phiên Phiên đang cúi đầu, từng bước từng bước leo lên cầu thang. Bởi vì vẫn còn một phần báo cáo chưa hoàn thành, cho nên Lâm Phiên Phiên muốn nhân thời gian nghỉ trưa để làm cho xong, ban đầu cô chỉ cần đi cầu thang máy lên thẳng phòng làm việc ở tầng 88 là được, nhưng mà khi vào thang máy thì cô lại gặp được một đôi đang anh anh em em, hơn nữa bọn họ còn có thể làm từ a đến z ở ngay trước mặt cô, Lâm Phiên Phiên cũng không thể chịu đựng được nữa nên khi vừa đến tầng 75 là cô đã vội vàng ra khỏi thang máy. Cô cũng đã leo được 10 tầng, chỉ còn 3 tầng nữa là đến tầng 88 rồi. Nào ngờ khi cô vừa đến chỗ rẽ thì thấy được cảnh tượng còn sống động hơn cả lúc ở trong thang máy. Ở trên cầu thang, người phụ nữ bám lấy phần tay vịn, quần áo xộc xệch, bộ ngực đầy đặn cũng đung đưa trong gió, váy ngắn bị đẩy lên đến eo, chân phải thì bị người đàn ông khiêng lên vai, chỉ còn chân trái chạm đất, người đàn ông kia tuy ăn mặc chỉnh tề nhưng bộ phận quan trọng nhất lại lộ ra bên ngoài. Với góc độ lúc này của của Lâm Phiên Phiên thì có thể thấy được rõ bộ phận kết hợp của hai người bọn họ. “A...” Lâm Phiên Phiên trợn tròn mắt, cô hét lên một tiếng, sau đó lấy hai tay che mặt rồi vội vàng chạy xuống cầu thang. Cô không về phòng làm việc nữa. Lâm Phiên Phiên đỡ lấy tay vịn, sau đó liều mạng chạy xuống, tức chết cô mà, tức chết cô mất, hôm nay đúng là xui xẻo, trong một ngày mà cô gặp phải hai cặp như vậy, mong là đừng bị đau mắt hột, cô cũng không cố ý nhìn thấy. Lâm Phiên Phiên hoảng hốt nghĩ. Bởi vì vội vàng rời khỏi nên cô cũng không để ý đến mặt mũi của đôi nam nữ đang điên cuồng trên cầu thang kia. Lâm Phiên Phiên không để ý đến nhưng Lâm Tinh Tinh lại nhận ra cô chính là người đã nhìn thấy việc làm của cô ta và Tề Huynh, vì thế mà tất cả dục vọng của Lâm Tinh Tinh đều biến mất, cô ta đẩy Tề Huynh ra, sau đó vội vàng chỉnh lại trang phục của mình. Tề Huynh cũng bị tiếng hét chói tai của Lâm Phiên Phiên mà mất hết hứng thú, hơn nữa sắc mặt của hắn còn khó coi hơn của Lâm Tinh Tinh. Phải biết rằng Lâm Phiên Phiên chính là cánh tay phải của Đỗ Minh, giờ cô ta lại biết được chuyện giữa hắn và Lâm Tinh Tinh, nhỡ đâu cô ta nói chuyện này cho Đỗ Minh biết thì sợ là hôn nhân giữa hắn và Đỗ Minh sẽ chấm dứt. Làm sao bây giờ, làm sao đây, Tề Huynh lo lắng suy nghĩ cách giải quyết. Lâm Tinh Tinh thấy vẻ mặt lo lắng của Tề Huynh thì giễu cợt nói: “Còn tưởng là anh phải to gan lớn mật lắm, nào ngờ vừa bị người khác phát hiện liền sợ hãi đến như vậy, anh cứ nhìn xem, em sẽ không để cho Lâm Phiên Phiên có cơ hội nói lung tung.” Lâm Tinh Tinh nói xong thì lập tức leo cầu thang lên tầng để đi thang máy, cô ta muốn đi xuống tầng dưới để ngăn Lâm Phiên Phiên lại. Tề Huynh cũng lập tức đuổi theo. Hai người hoàn toàn không biết là Lâm Phiên Phiên cũng không nhìn thấy rõ khuôn mặt của bọn họ. Nhưng Tề Huynh vẫn coi như thông minh, hắn ta không cùng với Lâm Tinh Tinh xuống tầng 1 để chặn đường Lâm Phiên Phiên, mà đứng đợi ở một cây cột cách đó chục mét. Đợi được một lúc thì Lâm Phiên Phiên cũng đi ra từ một chiếc thang máy khác. Lâm Tinh Tinh vừa thấy vậy thì lập tức hống hách chặn đường của Lâm Phiên Phiên, vẻ mặt hung dữ nói: “Lúc nãy chị đã thấy được những gì?” Lâm Phiên Phiên thấy Lâm Tinh Tinh xuất hiện ở trước mặt mình thì có hơi ngạc nhiên, và câu hỏi không đầu không đuôi này của cô ta khiến cho cô càng thêm ngạc nhiên: “Cái gì nhìn thấy cái gì, chị không biết em đang nói gì cả.” Lâm Tinh Tinh nghe thấy thế thì lại cho rằng Lâm Phiên Phiên đang giả vờ, vì vậy cô ta lập tức nheo mắt lại, sau đó đe dọa: “Đừng có giả ngu giả ngốc ở trước mặt tôi, tôi cảnh cáo chị, chị không được nói một lời nào về chuyện ở trên cầu thang lúc nãy, nếu không, không chỉ có tôi không tha cho chị mà cả anh ấy cũng sẽ không bỏ qua cho chị.” Lâm Phiên Phiên ngẩn ra, cô nhìn Lâm Tinh Tinh bằng ánh mắt nghi ngờ, đúng là lúc nãy khi ở chỗ cầu thang cô đã thấy được vài thứ nhưng cô cũng chưa hề nói gì với Lâm Tinh Tinh cả, vậy sao cô ta lại biết được, chẳng lẽ... Đôi mắt của Lâm Phiên Phiên bởi vì kinh ngạc mà mở to ra: “Lâm Tinh Tinh, chẳng lẽ người phụ nữ làm ra những việc đáng xấu hổ ở trên cầu thang kia chính là em?” “Đừng có giả vờ, chị đừng giả vờ, tại sao trước đây tôi lại không nhận ra Lâm Phiên Phiên chị lại có thể giả vờ giả vịt như vậy.” Lâm Tinh Tinh vẫn luôn cho rằng Lâm Phiên Phiên đã nhận ra cô từ lúc đầu mà không hề biết được chính cô ta là người tố cáo bản thân mình. Lâm Phiên Phiên nhíu chặt lông mày, cô nhắm mắt lại rồi hít một hơi thật sâu, mặc dù Lâm Tinh Tinh không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, nhưng giọng điệu và vẻ mặt của đối phương đã nói rõ những suy đoán của cô là đúng. Lâm Phiên Phiên mở mắt ra, sau đó lại tát thật mạnh lên mặt của Lâm Tinh Tinh: “Lâm Tinh Tinh, tại sao em lại biết thành cái dạng này, em đúng là khiến cho người khác cảm thấy ghê tớm.”