Quý An Ninh hơi sững người, cô không nghĩ vậy, chỉ cảm thấy thiếu gia tôn quý như anh nhập viện, người của anh chắc cũng cần phải được biết.
"Không phải, tôi chỉ cảm thấy nên báo cho quản gia của anh biết!" Quý An Ninh nói tiếp.
Cung Vũ Trạch nheo đôi mắt hẹp dài, kiên quyết từ chối: "Không cần!"
Lúc này có cô ở bên là được rồi!
Quý An Ninh đành phải nghe theo, cô bước tới ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh, y ta đã rót cho họ một cốc trà, Quý An NInh cầm cốc trà lên uống một hớp, hương thơm thoang thoảng, rất dễ uống.
Quả nhiên là bệnh viện tư nhân cao cấp, cái gì cũng được phục vụ rất chu đáo.
Quý An Ninh quay đầu nhìn người đàn ông đang truyền nước ở bên cạnh, cánh tay dài rắn chắc đang bị cắm ống tiêm, sắc mặt không chút biểu cảm, không biết đang nghĩ gì.
Điện thoại của Quý An Ninh có tin nhắn gửi tới, cô mở ra xem, là tin nhắn của Quý Thiên Tứ, hỏi cô tới bệnh viện chưa?
Quý An Ninh cầm điện thoại lên trả lời một câu: "Tới rồi, anh đừng lo lắng, anh ngủ trước đi."
"Được, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh, anh sẽ tới." Quý Thiên Tứ vẫn rất lo lắng vì cô ở bên ngoài một mình.
Quý An Ninh trả lời một tiếng: "Vâng."
Trong phòng nghỉ yên tĩnh, tiếng tin nhắn tới và trả lời khiến người đàn ông bên cạnh cảm thấy vô cùng bực tức, anh không cần đoán cũng biết cô đang nói chuyện với ai.
Quý An Ninh cảm thấy một đôi mắt đang nhìn mình, cô vội vàng biết ý chỉnh điện thoại thành chế độ yên lặng, chắc đã làm ồn tới anh.
Cung Vũ Trạch thực sự rất bực bội, ở bên cạnh anh mà vẫn không quên gửi tin nhắn đưa tình với Quý Thiên Tứ, cô gái này thực sự đã coi anh như người vô hình.
"Nếu như cô không muốn ở lại thì hãy về đi." Cung Vũ Trạch nhìn lên nói, anh không muốn ép cô ở lại.
Quý An Ninh cất điện thoại vào túi, quay đầu nói: "Tôi sẽ ở lại."
Cũng Vũ Trạch ngạc nhiên, nhưng vẫn không kìm lòng được lên tiếng mỉa mai: "Xem ra cô và anh trai cô cũng rất ấn ái."
Quý An Ninh nghe xong, mặt đỏ bừng, anh hiểu nhầm đi đâu rồi?
"Anh ấy chỉ là anh trai tôi thôi, tôi và anh ấy không phải mối quan hệ như anh nghĩ đâu." Quý An Ninh có chút bực tức phản bác.
Cũng Vũ Trạch ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô: "Vậy cô nói xem, cô và anh ta quen biết ra sao? Tại sao anh ta lại đồng ý nhận cô làm em gái? Cô có ý đồ gì với anh ta?"
Quý An Ninh nghe anh nói xong, lặng yên vài giây, nghĩ tới việc anh hiểu nhầm cũng không thể trách anh, vì anh không thể biết được ba năm qua cô trải qua những gì.
Nhân tiện có thời gian, cô cũng có thể nói cho anh nghe việc này. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo nhìn anh: "Ba năm qua, chúng ta đều trải qua không ít chuyện, anh có muốn nghe chuyện của tôi không?"
Chỉ cần anh muốn, cô sẽ kể, vì mấy lần anh đều nói anh không có hứng thú với chuyện của cô.
Cung Vũ Trạch không chống cự được mê hoặc, nhìn đôi mắt trong veo chân thành của cô, anh dùng giọng điệu không mấy hào hứng nói: "Thời gian đêm nay còn dài, cô nói nghe xem."
Quý An Ninh không ngờ anh lại muốn nghe, cô hít một hơi thật sâu nói: "Ba năm trước mẹ tôi qua đời, bà nói với tôi, tôi không phải con ruột của bà."
Trái tim Cung Vũ Trạch run lên, sao cơ? Mẹ cô qua đời rồi? Người đàn bà không hề có trách nhiệm, suýt chút nữa còn tặng cô cho người khác, anh không hề có thiện cảm.
"Việc này là thật sao?" Cung Vũ Trạch hỏi lại, anh tin là thật vì Quý An Ninh và Hạ Thục Hoa không hề có điểm nào giống nhau.
Quý An Ninh gật đầu, nhớ lại chuyện cũ, tâm trạng cô khá nặng nề, khóe mắt đỏ hoe rơm rơm nước mắt: "Là thật, mẹ đẻ của tôi sau khi sinh tôi được ba tháng đã đưa tôi cho mẹ nuôi, còn bà thì nhảy sông qua đời."
Trái tim Cung Vũ Trạch như bị bóp nghẹt, anh nhìn cô không biết nên nói sao, nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, trái tim anh đau nhói. Nhưng Quý Vũ Ninh đã không còn là cô bé yếu đuối trước đây, tâm trí cô kiên cường hơn rất nhiều, cô mỉm cười: "Khi tôi được đưa về nuôi, trong tay có một miếng ngọc bội, là một đôi, tôi đã thông qua ngọc bội tìm được ông ngoại của mình, ba năm qua tôi sống cùng ông ngoại và anh Thiên Tứ."
"Anh ta là con nuôi ông ngoại cô?" Cung Vũ Trạch có chút bất ngờ, tưởng rằng Quý Thiên Tứ là cháu nội của Quý Sâm Dương, không ngờ là ông nhận nuôi, còn Quý An Ninh mới là cháu ngoại ruột của Quý Sâm Dương.
"Đúng vậy, anh Thiên Tứ được ông nhận nuôi từ nhỏ, vì thế anh ấy đối với tôi giống như anh trai thật sự, anh chăm sóc tôi và tôi cũng tôn trọng anh, giữa chúng tôi..." Nói tới đây Quý An Ninh quay đầu nhìn Cung Vũ Trạch: "Không phải mối quan hệ như anh tưởng tượng đâu."
Đôi mắt đen nhánh của Cung Vũ Trạch bùng phát ánh sáng, khiến mắt anh càng thêm sáng rực, môi anh thậm chí còn hơi cong lên nhưng vẫn giả vờ trấn tĩnh: "Cô nói thật chứ!"
Quý An Ninh vì đang buồn nên không quan sát sắc mặt anh, cô gật đầu: "Không gạt anh!"
Ánh mắt Cung Vũ Trạch thoáng nụ cười, nhưng cố gắng giữ nụ cười nhạt, hỏi lại: "Cô nghĩ vậy nhưng Quý Thiên Tứ nghĩ sao? Anh ta đối với cô chỉ là tình anh em thôi sao? Không có suy nghĩ gì khác nữa à?"
Quý An Ninh đỏ mặt, quay mặt trừng mắt nhìn anh: "Anh đừng nói linh tinh, anh trai tôi rất tôn trọng tôi, không có điểm nào đi quá giới hạn cả."
Cung Vũ Trạch mặc dù bị cô lườm nhưng tâm trạng anh thì rất tuyệt, anh chỉ thấy rằng Quý An Ninh lúc này khác xa với cô gái yếu đuối khiến anh luôn muốn bảo vệ trước đây.
"Hừ! Tôi đoán bừa gì chứ? Các người có quan hệ gì thì liên quan gì tới tôi." Cung Vũ Trạch cô ý tỏ vẻ không quan tâm.
Quý An Ninh thoáng hụt hẫng, cũng đúng, ba năm trước cô đã làm tổn thương anh như vậy, bây giờ anh cũng không cần phải quan tâm cô sống ra sao.
"Vậy nói xem cô và mối tình đầu của mình sao rồi?" Cung Vũ Trạch đột nhiên hỏi một câu.
Sắc mặt Quý An Ninh thoáng hoảng hốt, cô cắn môi nói: "Chúng tôi chia tay rồi."
"Tại sao lại chia tay? Anh ta không cần cô hay cô không cần anh ta?"Cung Vũ Trạch hỏi dồn, giọng điệu có phần mỉa mai.
Quý An Ninh quay mặt đi, vì trên mặt cô có vẻ chột dạ.
"Sao vậy? Anh ta đá cô rồi?" Cung Vũ Trạch cười nhạt.
"Không phải, vì có một vài nguyên nhân nên chia tay." Quý An Ninh không muốn nhắc nhiều.
Sắc mặt Cung Vũ Trạch sa sầm, anh không quên ba năm trước, cô bỏ rơi anh, anh uống rượu suốt một đêm, cuối cùng sốt cao muốn cô tới thăm anh nhưng cô nhẫn tâm không tới, bây giờ anh sao lại hạ mình đi nghe ngóng việc của cô chứ?
Quý An Ninh cũng phát giác ra anh vẫn đang oán hận việc năm xưa, cô quay người lại xin lỗi anh một câu: "Tôi xin lỗi vì việc ba năm trước."
Cung Vũ Trạch quay mặt đi, lạnh nhạt lên tiếng: "Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cô." Quý An Ninh nhíu mày, anh vẫn còn rất hận cô, nhưng đó là hiểu lầm, cả đời này cô cũng không thể giải thích với anh được, vì cô phải giữ bí mật về việc của mẹ, cô không thể hủy hoại thanh danh của mẹ ở trên đời.
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
51 chương
92 chương
36 chương
10 chương
74 chương
102 chương