Phía sau lưng, Cung Vũ Trạch lại không hối thúc cô. Cô không dám nhìn biểu cảm của người đàn ông phía sau, cô nhẹ nhàng đặt đồ trong nửa chiếc xe đẩy lên bàn tính tiền. Đồ còn chưa tính xong, đã có một cánh tay dài cầm một số đồ dùng đặt lên, trộn lẫn với đồ của cô. “Ủa! Vị tiên sinh này, hai người đi cùng nhau à!” Nhân viên thu ngân phát hiện, bất giác hỏi một câu. Quý An Ninh còn đang ngơ ngác, nghe tiếng đàn ông phía sau khẳng định đáp, “Đi chung đó.” Quý An Ninh lúc này mới ngước mắt nhìn Cung Vũ Trạch, thấy anh ta trạng thái bình thường, cô lập tức nhớ đến lần trước cô trả tiền giùm anh. Không lẽ sau này mỗi lần gặp nhau ở chỗ mua sắm, anh ta đều để đồ chung với cô, tính tiền cùng nhau sao? Như vậy cũng tốt, dù sao thì cũng nợ anh ta quá nhiều, có thể trả được bao nhiêu hay bấy nhiêu! Cô cười với nhân viên quầy, “Đúng, chúng tôi tính chung đó.” Dứt lời, cô lấy ví từ trong túi ra, do Quý Thiên Tứ đối với cô quá tốt, cho nên, trong ví cô đầy ngập thẻ tín dụng, vài tấm thẻ màu vàng kim có xen lẫn hai tấm thẻ màu đen. Ánh mắt của Cung Vũ Trạch đặt lên hai tấm thẻ đó, đột nhiên trầm lắng, khuôn mặt điển trai cũng trở nên lặng thinh. Quý An Ninh lấy hai cái túi, cô nhẫn nại phân đồ của hai người ra và gói kĩ, của Cung Vũ Trạch chỉ là một túi nhỏ, còn túi của cô thì đựng đầy, xách lên, cũng hơi bị nặng. Quý An Ninh cà thẻ xong, đặt túi đồ của mình vào xe đẩy, và đem túi đồ của Cung Vũ Trạch đưa qua, “Đây là của anh.” Cung Vũ Trạch không có nhận, Quý An Ninh nghĩ, xe anh chắc đang đậu ở bãi, cho nên, có thể đặt chung với xe đẩy của cô đẩy ra ngoài, đỡ tốn công anh xách theo. “Vậy tôi đẩy ra chung đây.” Quý An Ninh nói xong, bỏ vào xe, đẩy đi. Ánh mắt của Cung Vũ Trạch bất chợt nhìn lên cái chân từng bị trật thương, Quý An Ninh mang một đôi giày sandal thấp, đã không hề hấn gì nữa. Thân hình cao to của Cung Vũ Trạch đi theo sau lưng cô, Quý An Ninh mang đôi giày bằng phẳng, lập tức lộ ra thân hình bé nhỏ, chỉ đứng tới vai của người đàn ông. Khi đẩy xe lên thang máy, Quý An Ninh đang định dùng sức đưa lên, để xe đẩy định hình, đột nhiên, có một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy bên cạnh tay cô, dùng sức đẩy nhẹ, Quý An Ninh không cần tốn sức, xe đẩy được đưa vào. Người đàn ông sau lưng dường như sợ xe đẩy có thể bị chạy lùi, tay của anh cứ giữ lấy chiếc xe không có rút ra, còn thân thể của anh đứng ngay bên cạnh Quý An Ninh, hơi gần sát. Gần đến nỗi Quý An Ninh có thể ngửi được mùi cơ thể đàn ông của anh ta, khiến tim cô đập nhanh, hóc môn lan tỏa của đàn ông, thoắt có thoắt không mà lan ra. Mặt của Quý An Ninh tiếp tục nóng lên. Khi thang máy an toàn chạy tới trước cửa, cánh tay sau lưng mới rút ra, Quý An Ninh tiếp tục đẩy xe đi về phía bãi đậu xe. Thật trùng hợp, xe của Cung Vũ Trạch ở ngay sau hai chiếc xe bên cạnh xe cô, nhưng, Quý An Ninh phát hiện có một chiếc xe chủ nhân thật không có ý thức, đậu bá đạo ngay đít xe của Cung Vũ Trạch. Khiến xe của anh bị cản trở như thế, cô nghĩ, chắc trong xe có người! “Anh có cần xem thử trong xe kia có người không? Kêu họ dời xe xích ra đi! Nếu không, sao anh ra được.” Quý An Ninh ngước đầu hỏi anh. Mày kiếm của Cung Vũ Trạch cau lại, dường như cũng khó chịu với người cản trở xe của anh. Quý An Ninh biết thân là đại thiếu gia như anh, không thích nói chuyện với người lạ, cô chủ động đi tới chiếc xe việt dã kia, tưởng bên lái có người, nhưng không ngờ trong đó trống rỗng, thật không lịch sự xíu nào. “Trong xe không có người! Cũng không có số điện thoại, anh có muốn đợi chút không?” Quý An Ninh nói với Cung Vũ Trạch. “Không cần đâu, cô đưa tôi về được rồi.” Cung Vũ Trạch lạnh nhạt nói, xách đồ trong chiếc xe đẩy lên, đi đến bên cạnh xe của Quý An Ninh. Quý An Ninh sững người, cô đưa anh về nhà? Nhưng trước tình hình như vậy thì dường như cô cũng nên tiễn anh về, dù sao thì cũng chưa biết chủ xe kia khi nào mới ra. Nơi đây cách khu biệt thự không xa lắm, anh ta có thể nhờ vệ sĩ đến lấy xe bất cứ lúc nào. “Được, tôi tiễn anh về.” Quý An Ninh gật đầu, mở xe, Cung Vũ Trạch đặt đồ xuống phía sau cốp, anh mở cửa ghế phụ ngồi vào. Quý An Ninh có chút căng thẳng ngồi bên ghế lái, cô chưa hề nghĩ tới, có một ngày, Cung Vũ Trạch sẽ ngồi ở ghế phụ của xe cô. Cung Vũ Trạch rất tự nhiên thắt dây an toàn, điều này khiến Quý An Ninh bỗng nghĩ đến, không chừng anh ta sợ tài xế như cô! “Anh yên tâm, tôi lái xe được hai năm rồi, không xảy ra tai nạn gì cả.” Quý An Ninh cười trấn an. Ánh mắt của Cung Vũ Trạch đặt lên khuôn mặt cười tươi như hoa của cô, bỗng dưng thẫn thờ. Quý An Ninh cũng không dám sơ ý, cô xoay đầu xe, chậm rãi lái xe ra khỏi bãi đậu xe của trung tâm thương mại. Mắt của Cung Vũ Trạch nhìn nghiêng cô mấy lần, thời gian ba năm qua, sự thay đổi của cô ấy nhiều quá, cử chỉ tự nhiên của cô, nụ cười của cô ngày càng tươi tắn, trên người cô lan tỏa khí chất có giáo dục đàng hoàng và nhã nhặn của một tiểu thư nhà giàu. Cô không còn là cô gái cần anh bảo vệ, giống như, con người của cô, thân thế của cô, linh hồn của cô, đã đạt đến vị trí ngang hàng với anh rồi. Tuy ba năm trước, anh chưa từng để ý đến thân phận của cô, nhưng, cô gái của ba năm trước, trước mặt anh, luôn có biểu hiện tự ti, dáng vẻ của cô lúc đó, khiến anh càng muốn bảo vệ, muốn chăm sóc. Anh cũng rất muốn cô dựa dẫm, mỗi khi anh đi tìm cô, cô giống như đứa con nít ở nhà trẻ đang chờ người đến đón, mỗi khi gặp anh, đều có cảm giác được dựa dẫm. Nhưng bây giờ, bên cạnh cô có phải đã có người đàn ông đang đóng vai trò hồi trước của anh? Cho nên, cô mới có được lòng tự tin và can đảm, không còn dựa dẫm vào người khác nữa? Quý An Ninh biết anh đang nhìn cô, nhưng cô vẫn bình tĩnh lái xe, cô không muốn xảy ra tai nạn gì cả, dù sao thì, trong xe chỉ có một mình anh, cô càng phải lái xe cẩn thận. Chưa đến mười phút xe đã tới biệt thự của Cung Vũ Trạch, khi xe cô chạy lên một đoạn dốc nhỏ, vừa tới cửa, đã thấy có một chiếc xe đua màu đỏ ở đó. Trong lòng Quý An Ninh bỗng căng ra, tuy không nhìn thấy trong xe là ai, nhưng, cô có cảm giác không được tốt lành, cô gái trong xe chắc là Lam Doanh. Quả nhiên, Lam Doanh thấy có xe chạy tới, cô liền bước từ trong xe ra. Vừa đúng lúc cô nhìn thấy hai người ở ghế lái và ghế phụ, sắc mặt bỗng thay đổi, ghế lái là Quý An Ninh, còn ghế phụ là Cung Vũ Trạch. Cô không nhìn lầm chứ! Cô nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong mắt của Lam Doanh đang điên cuồng kiềm chế. Trong lòng của Quý An Ninh bắt đầu rối tung, cô dừng xe lại, nói với Cung Vũ Trạch, “Cung thiếu gia, xuống xe đi! Bạn anh đến rồi.”