Một bữa tiệc rất thịnh soạn, tổ chức ở hai tầng trong một khách sạn xa hoa, đèn treo lung linh, rất nhiều tác phẩm nổi tiếng vô giá, những bích đẹp vô cùng, các quan khách trong những bộ trang phục lộng lẫy đến dự tiệc, chuyện trò vui vẻ, cụng ly uống rượu với nhau. Bước vào nơi đây, như hòa nhập vào một thế giới khác vậy, tất cả mọi thứ ở đây đều thanh nhã văn minh. Quý An Ninh khoác tay Quý Thiên Tứ, ánh mắt cô hờ hững nhìn khắp mọi phía, cũng không để lộ ra biểu cảm vô cùng kích động, mà thân phận của cô cũng đủ để cô có thể ung dung tự nhiên đứng ở chỗ này. Ánh mắt Quý Thiên Tứ nhìn lướt khắp mọi nơi, muốn tìm kiếm bóng dáng của Cung Vũ Trạch, nhân lúc nhân viên phục vụ đi tới, hắn vẫn không quên lấy cho Quý An Ninh một ly nước ép nho, Quý An Ninh cầm lấy ly nước, vừa uống, vừa được hắn nắm tay đi dạo giữa rất nhiều khách mời. Cuối cùng, Quý Thiên Tứ đã nhìn thấy hình dáng của một người phương Đông khôi ngô tuấn tú, hôm nay tới đây, đa phần đều là khách người phương Tây, nhưng cũng rất dễ nhận ra, lúc này Cung Vũ Trạch, đang đứng cùng với những doanh nhân giàu có trên thế giới, lúc này đẹp như ánh trăng vậy. Từ những vị khách mà anh tiếp kiến, liền khiến Quý Thiên Tứ cảm thấy có chút áp lực. Sản nghiệp của Quý gia chỉ có thể ổn định đi lên từng năm, chỉ có thể coi là có tiền, nhưng không đạt đến mức có thể địch với các nước lớn mạnh như Cung gia, cũng phải, nhìn chung các gia tộc trên toàn thế giới, có thể so sánh được với Cung gia, cũng tìm không ra mấy gia tộc. Đương nhiên, hiện tại khẳng định không ai có thể tính toán chi tiết số tài sản của Cung gia, bởi vì sợ phải sử dụng không ít các đoàn đội mới tạm có thể kiểm kê được một góc của tập đoàn Cung thị. Vì vậy ngay cả truyền thông cũng không dám đưa ra con số định mức cụ thể, chỉ sợ đưa tin xong, cũng sẽ rước lấy sự bất mãn và chê cười của Cung gia. Quý An Ninh vốn dĩ cũng không biết Quý Thiên Tứ đưa cô tới đây, còn che giấu một mục đích khác. Quý Thiên Tứ vừa nhìn thấy một một người bạn trong giới kinh doanh đứng ở gần Cung Vũ Trạch đang nói chuyện cùng với mấy người bạn khác, Quý Thiên Tứ suy tư một lúc, liền nói với Quý An Ninh: "An Ninh, đi với anh qua kia làm quen với bạn anh." "Vâng. Được ạ." Quý An Ninh mím môi cười, cô đi theo Quý Thiên Tứ đến trước mặt người bạn đó, lúc này Cung Vũ Trạch đang quay lưng về phía cô, mà cô, cũng đang quay lưng về phía hắn, chỉ cách nhau có nửa mét. Quý Thiên Tứ chào hỏi người bạn mình rất tự nhiên: "Hi, Lỗ Khắc, gần đây thế nào rồi?" Lỗ Khắc lập tức kích động tiến lên ôm lấy hắn, Quý Thiên Tứ cũng ôm lấy bạn, Lỗ Khắc nhìn cô gái đi bên cạnh hắn, lập tức cũng muốn nhân cơ hội dang tay ra ôm lấy cô. Quý An Ninh không khỏi giật mình, vội vàng lùi về phía sau, Quý Thiên Tứ muốn ngăn cản bạn mình không được làm bừa, lưng Quý An Ninh đã đụng phải người nào... Cô luống cuống một chút, định nhìn xem người mình đụng phải là ai, mà người bị đụng phải, cũng vừa quay đầu lại muốn xem, ai mà hấp tấp vô lễ như vậy. Cung Vũ Trạch quay đầu lại, Quý An Ninh cũng vừa đầu qua, bởi vì lúc đầu đã đứng rất gần, Quý An Ninh trong lúc hốt hoảng, ly nước ép nho trong tay cô cứ như vậy đổ vào chiếc áo sơ mi trắng chất liệu tơ tằm của người đàn ông đó. Hai người, hai ánh mắt, một ánh mắt trừng trừng nhìn qua, lạnh lùng tức giận, một ánh mắt ngước lên, vô cùng hoảng loạn. Nhưng, khi hai người nhìn rõ khuôn mặt của đối phương... Dường như toàn bộ âm thanh trong buổi yến tiệc trong nháy mắt đều biến mất, duy chỉ có hình ảnh của người đứng trước mắt, đã lâu không gặp, thực sự không dám tin là gặp nhau... Trong lồng ngực Quý An Ninh như bị sét đánh, tất cả mọi phản ứng của cô đều dừng lại, ngay cả những hình ảnh hỗn loạn trong tầm mắt cũng đều dừng lại trong đôi mắt cô, cô tuyệt đối không ngờ tới, người mình đụng vào lại là anh. Mà sao Cung Vũ Trạch lại không kinh ngạc chút nào vậy? Ở một nơi như vậy, trong trường hợp như vậy, ba năm về trước nhìn thấy cô gái của anh bị đâm bị thương, cứ như vậy hoàn toàn không đề phòng bị đẩy đến trước mặt anh, phá bỏ lời thề anh sẽ không gặp lại cô nữa. Ánh mắt Quý Thiên Tứ bình tĩnh đứng ở một bên, nhưng lúc Lỗ Khắc muốn qua xin lỗi thì bị hắn ké lại. Lỗ Khắc không biết ý nghĩ đùa giỡn của mình, lại khiến một cô gái xinh đẹp vướng phải phiền phức như vậy. Mà Cung Vũ Trạch căn bản cũng không kịp bận tâm đến chiếc áo sơmi và bộ vest bị làm bẩn, anh cứ như vậy mặt không cảm xúc nhìn cô gái va vào mình và đổ cả ly nước nho lên người mình nữa, thực ra, dưới lớp mặt nạ bình tĩnh đó là một loại cảm xúc lồng lộn cuộn trào. Viền mắt của Quý An Ninh bằng mắt thường có thể thấy được, bắt đầu ửng đỏ, nước mắt trào ra, cô chẳng khác nào như bị điểm huyệt, trong ánh mắt đang nhìn chằm chằm lạnh lùng của Cung Vũ Trạch, như một người không có áo giáp bị đâm máu chay thành sông vậy, thảm hại không chịu được. Lúc mà nước mắt của cô sắp rơi xuống, Quý Thiên Tứ đưa tay ra, kéo cô vào lòng hắn, sớm đã chuẩn bị khăn giấy lau nước mắt trên gò má cho cô, lúc này, sâu trong trái tim Quý Thiên Tứ cũng thấy khó chịu và đau lòng. Hắn không ngờ rằng, lần thử này, lại khiến cô đau lòng đến như vậy, ngay cả một câu cũng không nói ra được, nước mắtlập tức tràn đầy mi. Hiện tại, tất cả đáp án đã bày ra trước mắt hắn. Họ quen nhau, đã từng bên nhau, nói không chừng cô còn yêu sâu đậm người đó. Trong mắt Cung Vũ Trạch là một màu lạnh lẽo. Lúc Quý Thiên Tứ đưa Quý An Ninh đi, ánh mắt anh thoáng hiện lên một chút vẻ lo lắng. Anh lạnh lùng nhìn sang, Quý Thiên Tứ có chút áy náy nói với anh rất lịch sự: "Xin lỗi, bạn tôi đã mạo phạm đến anh, quần áo của anh tôi sẽ bồi thường." Khuôn mặt Quý An Ninh nhẹ nhàng dựa trước ngưc Quý Thiên Tứ. Đột nhiên gặp mặt như vậy khiến trái tim cô rất hoảng loạn, sợ hãi, cô không biết phải làm sao. Ánh mắt Cung Vũ Trạch nhìn lướt qua cô gái Quý Thiên Tứ đang ôm vào lòng, anh lãnh đạm nói: "Không cần." Nói xong, anh cất bước đi về phía cửa ra vào. "Vũ Trạch, anh chờ em với." Mạn Lệ đuổi theo sau anh. Quý An Ninh vội ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy tay của Cung Vũ Trạch, một cô gái khoác tay anh vô cùng thân mật và quan tâm. Hóa ra là bên cạnh anh cũng có cô gái khác rồi, anh muốn đi rồi sao? Nơi mà Cung Vũ Trạch đang đi tới, không phải là cửa rời khỏi yến tiệc, mà là hướng đi đến nhà vệ sinh, anh nói với Mạn Lệ ở phía sau: "Gọi cho trợ lý của tôi, bảo anh ta lập tức mang đến cho tôi một bộ quần áo sạch sẽ." "Cung thiếu gia, anh vẫn muốn ở lại yến tiệc sao?" Mạn Lệ ngạc nhiên hỏi, cô còn tưởng rằng anh muốn về luôn chứ. Cung Vũ Trạch không trả lời cô ta, mà đi vào phòng vệ sinh. Mạn Lệ lập tức móc điện thoại của cô ra, gọi cho Diệp Sâm kể hết mọi chuyện vừa xảy ra, Diệp Sâm nhận được lệnh, liền lập tức thực hiện. Phòng vệ sinh nam yên tĩnh không có một ai, thân hình cao lớn của Cung Vũ Trạch đứng trước bồn rửa tay, trên chiếc gương hiện ra biểu cảm của anh lúc này, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú như điêu khắc, lúc này vì cảm xúc nào đó, mà tràn đầy sự hung ác nham hiểm, tay anh nắm nắm chặt lại, dưới đôi môi mỏng ấy, xương gò má hơi nhô lên, có thể thấy anh đang cắn răng rất chặt. Tại sao cô lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Tại sao cô lại xuất hiện bên cạnh một người đàn ông khác?