Một ứng viên khác là Hoàng Quảng, một chính trị gia đức cao vọng trọng. Thế nhưng trong lần bỏ phiếu này, ông hoàn toàn giữ thái độ điềm tĩnh. Ông vốn không muốn tham gia ứng cử. Thế nhưng vì mọi người đã đề cử, nên ông cũng hy vọng trước khi nghỉ hưu được vinh hạnh trở thành phó tổng thống. Chưa tới 5 phút đã có kết quả kiểm phiếu. Kết quả chưa được công bố, Trì Dương đem kết quả đó đưa cho Tịch Phong Hàn.
Tịch Phong Hàn cầm kết quả trước mặt bình tĩnh nhìn một lượt. Trong sự bình tĩnh của anh, không thể che đi một nỗi thất vọng. Nghĩ sỹ Lý được nhiều hơn 1 phiếu.
Ánh mắt của Lưu Chính lập tức vui vẻ. Xem ra, ông ta đã chắc chắn trở thành phó tổng thống.
Lúc này đã có người bên cạnh ông ta lên tiếng chúc mừng. Thế nhưng lúc này có một nghĩ sỹ lên tiếng, “Ngài tổng thống cũng ở hội nghị này, theo lý thì ngài cũng có quyền bỏ phiếu. Vì thế ngài tổng thống còn một phiếu trong tay.”
Sắc mặt của Lưu Chính thay đổi, trừng mắt nhìn nghị sỹ vừa phát biểu đó.
Lúc này, có nghị sỹ khác nói xen vào, “Nghị sỹ Trình nói đúng, tổng thống cũng có quyền bỏ phiếu.”
Ánh mắt của Lưu Chính lập tức hướng về Tịch Phong Hàn, nhưng không hiểu được vị tổng thống trẻ tuổi này đang nghĩ gì. Bây giờ ông tay nhiều hơn một phiếu. Lá phiếu trong tay Tịch Phong Hàn có thể khiến ông tay đối diện với 3 tình huống.
Tịch Phong Hàn bỏ phiếu cho ông ta, ông ta sẽ vững chãi ở vị trí phó tổng thống. Nhưng ông ta có dự cảm, anh ta sẽ không bỏ phiếu cho mình. Bởi vì Tịch Phong Hàn có thái độ đối lập với chuyện này.
Nếu Tịch Phong Hàn bỏ phiếu cho Hoàng Quảng, vậy thì số phiếu sẽ cân bằng, và họ sẽ phải bỏ phiếu thêm một lần nữa.
Vì thế ông ta chờ đợi lượt bỏ phiếu của Tịch Phong Hàn.
Ánh mắt của Tịch Phong Hàn đan xen nụ cười, “Nếu các vị đều cho rằng tôi có quyền bỏ phiếu, thì tôi muốn bỏ phiếu này cho nghĩ sỹ Hoàng Quảng đức cao vọng trọng của chúng ta,”
Tịch Phong Hàn quyết định một cách rất thoải mái. Nói xong, anh nhìn Lưu Chính cười nói, “Nghị sỹ Lý không có ý kiến gì chứ?”
“Ngài tổng thống đã quyết định, sao tôi có thể có ý kiến gì. Nghĩ sỹ Hoàng là người đức cao vọng trọng, xứng đáng được tôn trọng.”
Lưu Chính lập tức cười theo.
“Được, nếu đã như vậy thì kết quả kiểm phiếu là cân bằng. Việc này tạm thời đến đây.” Tịch Phong Hàn lập tức muốn tạm thời dừng lại chuyện này.
Lưu Chính có chút không cam tâm, nhưng trên khuôn mặt vẫn nở nụ cười, “Kết quả đã như vậy, thì có thể nói, lần sau chúng ta phải nỗ lực hơn. Tôi chờ đợi ờ lần bỏ phiếu sau.”
Tịch Phong Hàn cười, “Tôi về văn phòng trước.”
Nói xong, Tịch Phong Hàn bước đi. Còn phía sau, một nữa số nghĩ sỹ cũng rời đi. Còn lại đều là người của Lưu Chính. Sắc mặt của Lưu Chính trở lên nặng nề.
Ông ta đem vài tâm phúc theo cùng vào trong xe. Ông ta hừ một tiếng, “Ngài tổng thống như vậy là có ý gì?”
“Ngài tổng thống vốn không chủ trương chuyện bầu phó tổng thống. Lần sau liệu ông ta có cố ý sắp xếp không?”
“Tôi không dễ dàng bỏ qua đâu. Vị trí tổng thống tôi đã nhắm tới. Bất kể dùng biện pháp gì, tôi cũng sẽ phải ngồi vào đó.” Giọng của Lưu Chính đầy vẻ không cam tâm.
“Bây giờ, không phải chúng tôi không ủng hộ ngài, mà là tổng thống có ý ngăn cản. Vậy chúng ta phải làm gì?”
“Hừ! Vậy chúng ta đợi xem ngài tổng thống có mắc sai lầm không. Nếu chúng ta tìm được sai lầm của ông ta, vậy thì chúng ta sẽ có thể khiến ông ta ủng hộ.”
Trong văn phòng của Tịch Phong Hàn, Trì Dương tới đưa giấy tờ. Nhìn tổng thống sắc mặt trầm ngâm trên ghế, Trì Dương đưa giấy tờ một cách rất nhẹ nhàng.
“Lần này liệu anh ta sẽ từ bỏ chứ!” Tịch Phong Hàn ngẩng đầu, hỏi Trì Dương.
Lúc đó Trì Dương cũng ở hội nghị, anh nghĩ ngợi rồi nói, “Nếu nghĩ sỹ Lý nhìn ra thái độ của ngài, ông ta sẽ từ bỏ.”
“Anh cho rằng, ông ta có thể từ bỏ chuyện này không.”
“Không đâu.” Trì Dương trả lời khẳng định.
Tịch Phong Hàn chau màu, ánh mắt lạnh lùng, “Nếu đã như vậy, tôi chỉ có thể phải chịu đựng ông ta vài năm rồi. ”
Trì Dương quay ra lấy cho anh một cốc cafe rồi lại đi ra.
Tịch Phong Hàn nghe điện thoại của Sở Duyệt nói rằng Trình Li Nguyệt trở về, gọi anh về nhà sớm một chút.
Tịch Phong Hàn liền tạm gác lại những chuyện chính trị vừa qua, giọng điệu dịu dàng đáp lời rằng sẽ sớm trở về.
Tịch Phong Hàn xử lý xong công việc liền quay về phủ tổng thống. Điện thoại của Tịch Phong Hàn reo lên.
Anh cầm lên nghe máy, “Alo, cậu à.”
“Phong Hàn, cậu ủng hộ cháu làm như vậy. Với chuyện này, cháu tuyệt đối không được nhượng bộ, không thể để người khác xâm phạm quyền lợi của hoàng tộc. Nếu không sau này sẽ rất phiền phức.”
“Cậu yên tâm, cháu biết xử lý như thế nào.” Tịch Phong Hàn nghiêm túc trả lời.
“Cháu phải cẩn thận, Lưu Chính không cam lòng đâu, rất có thể hăn đang tìm cơ hội.”
“Cháu sẽ không để ông ta có cơ hội đâu.” Tịch Phong Hàn nói. Anh sẽ không coi thường bất kỳ ai bỗng dưng dám uy hiếp anh.
Tại phủ tổng thống.
Trình Li Nguyệt bế con dạo chơi trong vườn. Sở Duyệt đi nghỉ ngơi, còn đứa bé ngủ trong lòng Tịch phu nhân một cách ngon lành.
“Mẹ, cháu gái con đã được đặt tên chưa? ” Trình Li Nguyệt đột nhiên nghĩ tới điều này. Cô còn chưa biết cháu mình tên là gì.
“Tịch Phong Hàn chọn tên cho bé con rồi, tên là Tịch Cảnh Sâm, chúng ta cứ gọi là Tiểu Sâm đi.’
“Vâng, tên này thật đẹp! Tiểu Sâm Sâm, mau lớn nhé!” Trình Li Nguyệt nhìn đứa bé và nói.
Ở bên ngoài, hai đứa con của cô đang chơi đưa. Dưới ánh hoàng hôn, hình dáng những đứa trẻ thật đáng yêu. Trình Li Nguyệt chợt nhờ tới lúc con trai cô bị bắt cóc lên bỗng thấy sợ hãi, giật mình.
Một lát sau Tịch Phong Hàn trở về. Còn Cung Dạ Tiêu đã quay về công ty để xử lý công việc.
“Anh, anh đã về rồi. ” Trình Li Nguyệt cất lời chào.
“Cậu ơi.” Tiểu Vũ Ninh cũng rất vui mừng, quấn lấy Tịch Phong Hàn.
Tịch Phong Hàn ôm cô bé lên, nhìn đứa cháu gái, trong lòng anh bỗng muốn mình cũng có một đứa con gái.
Bởi vì trong mắt cha mẹ, con gái mới là báu vật trong tay.
Tối đó, cả nhà họ Tịch cùng bên nhau quây quần. Cung Dạ Tiêu tối muộn mới tới đón mẹ con Trình Li Nguyệt về nhà.
Tịch Phong Hàn ngủ cùng với con trai. Sở Duyệt mặc bộ áo ngủ màu hồng, nằm ở cạnh bên, đôi mắt dịu dàng như nước. Tịch Phong Hàn nhìn cô không rời mắt.
Nhìn người con gái xinh đẹp như thế, trong lòng anh tự nhủ mình sẽ bảo vệ cô ấy, để cô ấy cả đời này chăm sóc con trai cho anh một cách vô ưu, vô lo.
Anh không nói cho cô về chuyện rò rỉ tài liệu của tổ chức trước đây của cô, lo cô sẽ phân tâm.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
70 chương
70 chương
556 chương
71 chương