Sở Duyệt sinh con lần đầu tiên nên thời gian sinh dài hơn một chút. Bên ngoài mẹ của Tịch Phong Hàn, vợ chồng nhà họ Sở, Sở Nhan và Cung Thánh Dương đều đang đợi chờ. Cuối cùng sau nửa tiếng cửa phòng mở ra, họ đã nhìn thấy y tá bế đứa con ra. Cô nhẹ nhàng thông báo, “Chúc mừng ngài tổng thống, lão phu nhân, tiểu thiếu gia rất xinh, rất khỏe mạnh, nặng 3 cân 4.” Y tá nói xong liền đưa đứa bé cho Tịch phu nhân bế. Tịch Phong Hàn đứng bên cạnh mẹ, nhìn con trai mình rồi hỏi gấp, “Tiểu Duyệt thì sao?” “Phu nhân vẫn nghỉ ngơi, một lát nữa sẽ được đưa ra.” Cô ý tá nhẹ nhàng trả lời. Tịch phu nhân và Sở phu nhân nghe xong mới yên tâm nhìn con trai. Họ nhìn đứa hồng hào, đã được lau sạch sẽ. Khuôn mặt của bé rất xinh xắn, được cuốn trong chiếc khăn màu trắng. Hai người bà lâu lắm rồi mới được nhìn một bé nhỏ mới ra đời nên rất cẩn thận bế bé. Tịch Phong Hàn cuối cùng đã được nhìn thấy con của mình, cũng đã biết được bé con nghịch ngợm trong bụng Sở Duyệt trông ra sao. Lông mày giống anh, khuôn mặt giống Sở Duyệt. Bé con vừa ra đời đã ngủ. Tịch phu nhân và Sở phu nhân đều nhìn bé một cách âu yếm, trái tim họ như tan chảy. Sở Nhan cũng bước qua để nhìn và cảm thấy ngưỡng mộ. Đứa bé trong bụng cô bây giờ mới biết động đậy. Còn 5 tháng nữa nó mới ra đời. Một lát sau Sở Duyệt được đưa ra. Cô đã được thay một bộ quần áo mới nằm trên giường nghỉ ngơi. Tịch Phong Hàn lập tức tới đẩy giường cho cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, giọng khàn khàn, “Bà xã, vất vả cho em rồi.” Sở Duyệt đã rất mệt, cô cười nhẹ. Khi được nhìn đứa con của cô, mọi đau đớn đều tiêu tan. Sau đó, Tịch Phong Hàn luôn ở bên cạnh cô. Một tuần sau Sở Duyệt được xuất viện. Đứa trẻ cũng dần dần quen với môi trường bên ngoài. Phủ tổng thống lúc này lại bận rộn hơn. Khi đứa bé còn trong bụng, chỉ cần phải chăm sóc 1 mình Sở Duyệt, nay lại có thể một nhóc con biết khóc. Tịch phu nhân cũng chuyển tới. Tịch Phong Hàn thuê hai người bảo mẫu tới chăm sóc, để cho Sở Duyệt được nghỉ ngơi thêm. Trong hơn chín tháng mai thai cô đã rất vất vả. Vị bác sỹ đỡ đẻ nói với Tịch phu nhân rằng, Sở Duyệt là cô gái kiên cường dũng cảm nhất mà họ từng đỡ đẻ. Trình Li Nguyệt ở nước ngoài biết được tin vui này. Cô chỉ có thể về thăm cháu trai của cô khi con trai bắt đầu đi học. Ở phủ tổng thống, Sở Duyệt và Tịch Phong Hàn chăm sóc con trai với sự dịu dàng và kiên nhẫn nhất. Bé con còn nhỏ, ngoài ăn với ngủ còn biết nghịch ngợm. Sở Duyệt hồi phục rất nhanh, chỉ sau khoảng 1 tháng cô đã trở lại trạng thái ban đầu. Tịch Phong Hàn sau khi từ phủ tổng thống trở về, mỗi lần đều thấy Sở Duyệt bế con đang đợi anh. Đó là giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời. Tháng 8, tại sân bay quốc tế. Máy bay riêng của Cung Dạ Tiêu hạ cánh ở sân bay. Anh đang bế Cung Vũ Ninh, còn Trình Li Nguyệt dắt Cung Vũ Trạch. Họ bước ra ngoài sân bay dưới sự hộ tống của các vệ sỹ. Họ tới thẳng phủ tổng thống. Trình Li Nguyệt quả thực rất mong ngón được gặp cháu trai của cô. Cung Vũ Ninh nghe nói mình có em trai, trong lòng cảm thấy vui vẻ, nên đòi vào gặp em bé. Cung Dạ Tiêu và Trình Li Nguyệt tới phủ tổng thống. Lúc đó là khoảng 3h chiều. Trình Li Nguyệt bước vào phòng khách, nhìn thấy mẹ đang bế đứa bé còn Sở Duyệt đứng ở bên, Trình Li Nguyệt cười bước tới. Tịch phu nhân cười nhìn họ, và đưa đứa bé cho họ xem. “Đáng yêu quá.” Trình Li Nguyệt cúi người nhìn đứa trẻ đang mặc bộ quần áo màu xám, khuôn mặt trắng trẻo, mềm mại, các đường nét kế thừa vẻ đẹp của cả cha mẹ. Cung Vũ Trạch và Cung Vũ Ninh nhìn em trai của mình, cảm thấy vô cùng thích thú. Tại phủ tổng thống, Tịch Phong Hàn vẫn đang bận rộn. Đột nhiên có tiếng điện thoại, anh bắt máy, “Alo!” “Thưa ngài, chúng tôi đã theo dõi đường đi của tài liệu đó. Đó chính là một thương gia mà năm xưa Locke giới thiệu sát thủ của mình cho nước f, chuẩn bị thuê sát thủ cho hắn. Trong đó có hình ảnh và tài liệu của phu nhân. Chúng tôi hiện chưa rõ thương gia đó còn giữ tài liệu hay không, hoặc là ông ta đã từng xem qua.” Tịch Phong Hàn có chút lo lắng. Bất kỳ điều gì có thể làm hại tới Sở Duyệt, anh đều hy vọng sẽ biến mất. “Vậy cậu phái người tới gặp, tìm hiểu tình hình. Có thông tin gì, báo ngay cho tôi.” “Vâng!” Tịch Phong Hàn dập máy, nghe một cuộc gọi nội bộ, “Có chuyện gì vậy?” “Thưa tổng thống, hội nghị chuẩn bị diễn ra, tại phòng hội nghị số 3”. Trì Dương ở đầu bên kia nhắc nhở. Tịch Phong Hàn đáp lời, “Tôi biết rồi!” Tại phòng hội nghị, các nhân vật lớn của đất nước đang tập trung ở đây. Tịch Phong Hàn bước vào ngồi ở vị trí chủ trì. Hội nghị này nhằm đề cử một vị trí phó tổng thổng. Vấn đề này đã được tranh cãi rất nhiều lâu nay. Do Tịch Phong Hàn còn quá trẻ, nên để làm yên ổn lòng dân, cũng là để thuận tiện cho việc điều hành đất nước, bảo vệ hòa bình lâu dài, cần phải lựa chọn một phó tổng thống. Lời kêu gọi này ngày càng lớn trong chính giới khiến Tịch Phong Hàn phải coi trọng. Lần hội nghị này sẽ tiến hành bỏ phiếu đề cử nội bộ. Lần đề cử này có hai người đáp ứng yêu cầu, và sẽ phải chọn 1 trong 2 người đó. Tịch Phong Hàn ngồi trước bàn, nhìn các nghị sỹ cầm phiếu trong tay mình đặt vào hòm phiếu. Anh đưa mắt quan sát hai ứng viên. Trong đó có một người rất muốn làm phó tổng thống đó là Lưu Chính, khoảng ngoài 50 tuổi, là người có ảnh hưởng lớn trong chính giới. Tại mỗi quốc gia thường luôn có một nhân vật có tham vọng mạnh mẽ. Lưu Chính là người như vậy. Khi Chiến tổng thống tại vị, ông ta đã đề xuất phải có vị trí phó tổng thống, phân chia trọng trách chính trị. Tuy nhiên khi đó thế lực của Chiến tổng thống lơn, nên ông ta không đạt được ý nguyện. Còn Tịch Phong Hàn mới tại vị chưa được 1 năm. Mặc dù đã có thành tích nhất định, không khiến người khác phải thất vọng, thế nhưng ông ta lại lựa thời cơ để đưa ra đề xuất trước đây. Hơn nữa, ông ta chính là một trong những ứng cử viên. Sau khi hơn 50 nghĩ sỹ bỏ phiếu xong, nhân viên kiểm phiếu bắt đầu làm việc.