Những người làm cha, mẹ như Cung Dạ Tiêu và Tịch Phong Hàn, nhìn con bị đối xử như thế nên thấy đau đớn vô cùng. "Tiểu Trạch..." Trình Li Nguyệt ôm miệng gọi. Ở đầu kia có tiếng của của Cung Thừa Vũ: "Dạ Tiêu, con của anh không sao! Tốt nhất hãy nhanh chóng chuyển tiền vào thẻ của tôi, nếu không con anh sẽ không dễ chịu đâu. Tôi không dám đảm bảo vì nhưng người xung quanh tôi không biết thế nào mà nói." "Tiền, tôi có thể đưa cho các người, khi nào các người thả con cho tôi?" Cung Dạ Tiêu hỏi. "Chỉ cần tiến chuyển vào tài khoản, sáng mai tôi sẽ đưa địa chỉ nơi con anh đang bị giam giữ cho anh." "Cậu phải chắc chắn con tôi không bị tổn thương nào." "Anh yên tâm, chỉ cần tiền tới, con trai anh sẽ không vấn đề gì. Nếu anh không làm theo, tôi cũng chẳng còn tiếc gì nữa, sẽ khiến anh đau khổ cả đời. Tôi đằng nào cũng chết." Cung Thừa Vũ đe dọa. Cung Dạ Tiêu rất rõ tình trạng của hắn bây giờ. Chủ nợ tìm hắn khắp nơi, chắc chắn hắn chẳng còn đường nào để trốn thoát. "Được! Tiền sẽ tới tài khoản của cậu trong 15 phút nữa. 1 tiếng sau, tôi muốn biết con trai tôi ở đâu." "Tôi chỉ nói cho anh địa chỉ vào sáng mai." Cung Thừa Vũ không nhận lời. "Được! Nhất định phải để con trai tôi an toàn ở đó." Cung Dạ Tiêu nêu điều kiện. "Để xem tiền tới tài khoản chưa hãy nói, nếu không, con trai anh sẽ không qua nổi đêm nay đâu." Nói xong Cung Thừa Vũ ngắt điện thoại, Cung Thánh Dương thấy điện thoại đã tắt, liền nói với Hứa Thần: "Chuyển tiền." "Vâng, thưa ông chủ." Hứa Thần đã nhập số tài khoản, ấn nút để chuyển tiền. Trong đầu của Trình Li Nguyệt đều là hình ảnh con trai bị trói. Cô không thể bình tĩnh. Cung Dạ Tiêu bước đến bên cạnh, ôm lấy vai cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng an ui: "Được rồi, đừng lo. Sáng ngày mai chúng ta sẽ đón con về, nó sẽ không sao đâu." "Vâng!" Trình Li Nguyệt tin tưởng rằng chỉ cần chuyển tiên, Cung Thừa Vũ sẽ thả con trai cô. Tại căn hầm, điện thoại của Cung Thừa Vũ có tin nhắn. Tất cả nhóm đều lại gần xem, bởi vì chỉ hắn mới có tài khoản ngân hàng ở Thụy Sỹ, nên bây giờ khoản tiền đó được chuyển vào đó trước. Lúc này cả nhóm đang chờ xem tin nhắn. Một dãy số dài khiến chúng hoa mắt, nhảy lên sung sướng. Cuối cùng tiền đã tới. Không ngờ vụ bắt cóc này dễ dàng như thế. Cung Dạ Tiêu quả thật quá nhiều tiền, nói 10 tỷ là có ngay 10 tỷ. Tất cả nhóm nhảy lên, giống như chúng bỗng chốc trở lên giàu có, không biết phân chia số tiền này thế nào: "Có tiền rồi, chúng ta rút thôi. Từ nay tới lúc trời sáng còn khoảng 6 tiếng nữa. Chúng ta sẽ rời khỏi đất nước này trong 6 tiếng đó. Chỉ cần rời khỏi đây, chúng ta sẽ ung dung tự tại. " Cung Thừa Vũ sắp xếp như vậy. "Được, chúng ta tản ra ngay." Lưu Quý cũng đồng ý. Cung Thừa Vũ nhìn Cung Vũ Trạch ở trên ghế sô-pha nói: "Thằng ranh con, mày ngoan ngoãn ở đây. Sáng mai cha mẹ mày sẽ tới đón." Cung Vũ Trạch không dám nhìn hắn. Cậu biết chúng sẽ không dễ dàng rời khỏi đây. Việc này cha của cậu sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chúng. Lưu Quý khóa cửa lại rồi rời đi. Đây là một căn hầm ở biệt thự mà chúng thuê nên khá an toàn. Vừa đi ra khỏi, chúng lập tức phóng xe gấp tới sân bay. Lúc này, chúng vẫn chưa chia tiền, chỉ có thể cùng chạy tới một quốc gia khác rồi tính toán cách chia tiền sau. Trước khi chúng lên máy bay, Cung Thừa Vũ đã hẹn giờ gửi một lá thư tới hòm thư của Cung Dạ Tiêu. Hắn tin rằng, Cung Dạ Tiêu đang chờ đợi tin nhắn từ hắn. Cung Thừa Vũ lên máy bay. Nhưng chúng không phát hiện ra rằng, xung quanh chúng tất cả đều là hành khách nam. Nhưng người này đang nói chuyện, đọc báo. Vì chúng sắp giàu sụ rồi, nên chúng chẳng cần quan tâm mấy người xung quanh là ai. Cung Thừa Vũ cũng không ngờ tới, khi hắn soạn thư gửi đi, thì hộp thư của hắn đã bị xâm nhập. Cung Dạ Tiêu đã biết được vị trí của con trai mình. Cung Thánh Dương và vệ sỹ lập tức tới giải cứu. Còn xung quanh Cung Thừa Vũ, vốn đã có rất nhiều cảnh sát mặc thường phục theo dõi. Ngay sau khi Cung Vũ Trạch được giải cứu, thì chiếc máy bay này sẽ ngay lập tức bay trở lại, 6 tên tội phạm trên đó sẽ bị bắt ngay lập tức. Cung Thánh Dương và vệ sỹ tới địa chỉ đó đầu tiên. Ngay khi mở cửa họ đã nhìn thấy Cung Vũ Trạch ngồi trên ghế sô-pha đang cố gắng tháo dây thừng. Do cậu còn nhỏ nên không tìm thấy cái gì để cởi trói. Cơ thể cậu đẫm mồ hôi, dây thừng cũng đứt được 1 nửa. "Ông nội... ông tới rồi. Cháu suýt nữa tự thoát được." Cậu nhóc không tỏ ra chút sợ hãi nào sau khi bị bắt còn, thậm chí còn rất điềm tĩnh. Cung Thánh Dương ôm chặt cháu trai vào lòng, khóc vì vui mừng: "Tiểu Trạch, cháu không sao là tốt rồi. Là do ông sơ suất, do ông trông cháu không tốt." "Ông, không phải lỗi của ông, cháu không trách ông". Cung Vũ Trạch ôm chặt ông nội. "Ông nội, những kẻ xấu đã bị bắt chưa?" "Chúng sẽ bị bắt" Cung Thánh Dương gật đầu. Lần này cho dù Cung Thừa Vũ là người nhà họ Cung, ông cũng sẽ không tha cho hắn. "Vâng!" Cậu bé gật đầu. Cung Thánh Dương đem cậu về nhà. Trên máy bay, Cung Dạ Tiêu biết được con trai đã được giải cứu nên mới yên tâm. Đôi mắt của Trình Li Nguyệt lúc này mới vui vẻ và cười. Khi Cung Dạ Tiêu nhìn cô, cô gục đầu vào trong lòng anh. Chỉ cần con trai không có chuyện gì, cô có khóc như một người điên cũng không quan tâm. Trên máy bay, không khí vô cùng yên tĩnh. Cung Thừa Vũ và Lưu Quý cảm thấy hình như máy bay đang quay đầu. Hai người nhìn nhau, cảm giác có gì đó không đúng. "Lúc này có phải máy bay quay đầu rồi không?" "Không phải chứ!" "Hình như quay đầu rồi. Có chuyện gì vậy?" Anh mắt Cung Thừa Vũ nhìn những hành khách xung quanh. Họ chẳng có phải ứng gì. Rõ ràng máy bay quay đầu rõ như thế, tại sao họ không phát hiện ra? Cung Thừa Vũ lập tức hỏi bằng tiếng Anh: "Xin hỏi, mọi người có phát hiện máy bay vừa quay đầu không?" "Ồ, đúng thế! Máy bay quay đầu rồi, vì chúng tôi muốn bay tới nước R" "Vì sao?" Cung Thừa Vũ hỏi lại. Ngay lúc đó xung quanh chúng, 8 cảnh sát mặc thường phục lấy súng ra: "Vì các ngươi đã bị bắt." Cung Thừa Vũ và Lưu Quý hoảng sợ giơ hai tay lên đầu hàng. Chúng không ngờ rằng, xung quanh chúng đều là cảnh sát.