Một tháng sau, hôn lễ xa hoa của hai nhà Sở - Chiến được tổ chức ở khách sạn Hoàng Gia. Hôn lễ lãng mạn nhưng không quá lãng phí được tổ chức vô cùng hoàn mỹ, Sở Nhan một thân váy cưới trắng tinh từ trong tay ba đưa đến tay Chiến Tây Dương. Trong khoảnh khắc ấy đôi vợ chồng mới cưới nhìn nhau đầy ý cười. Bọn họ đều đã tìm được người đủ tín nhiệm để giao phó cả cuộc đời này. Mọi người trong hôn lễ đều chứng kiến tình yêu lãng mạn này.
Trong phủ Tổng thống, Sở Duyệt sau khi tham dự hôn lễ trở về liền không khỏi lo lắng, từ khi ở cùng Tịch Phong Hàn đến nay, cô rất ít khi lộ mặt ra bên ngoài, mà hôm nay ở hôn lễ của Sở Nhan, khách khứa cô cùng phức tạp, cô cảm thấy có chút lo lắng về thân phận trước đây của mình.
Tịch Phong Hàn vô cùng tỉ mỉ quan sát sự thay đổi của cô. Nhìn thấy cô ngồi trên ghế sô pha, biểu cảm rầu rĩ không vui, hắn liền ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng kéo cô tựa vào vai mình, ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy?”
“Em hôm nay luôn trốn tránh máy quay của đám kí giả, có thể do em không đủ dũng cảm! Vẫn còn chưa chuẩn bị tốt thân phân vợ của anh để đối diện với công chúng.” Sở Duyệt thở nhẹ một tiếng, mệt mỏi rúc vào lòng hắn.
Nét mặt Tịch Phong Hàn thâm thúy sâu xa, hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô: “Không phải em nghĩ nhiều quá rồi đó chứ? Hiện tại anh đã sắp xếp một hàng ngũ bí mật thu thập tin tức trên toàn thế giới, chỉ cần việc liên quan đến tổ chức cũ em, việc đầu tiên là xóa bỏ tin tức đi, em không cần lo lắng, em ở bên anh vô cùng an toàn.”
Sở Nhan mím môi cười, người đàn ông này âm thầm vì cô làm bao nhiêu việc nhưng không hề nói với cô, nhưng hắn lại tạo cho cô một thế giới an toàn.
Cô mím môi cười gật đầu: “Được, vậy em yên tâm rồi.” Nói xong cô hâm mộ cười: “Chị em hôm nay thật xinh đẹp, Tây Dương cũng rất đẹp trai.”
Nói đến điểm này, Tịch Tây Dương liền cảm thấy tủi thân cho cô, thân làm vợ hắn, nhưng hắn chưa từng cho cô một hôn lễ long trọng.
Sở Duyệt ngẩng đầu nhìn thấy sự ảo não hiện lên trên khuôn mặt hắn, cô nhẹ nhàng xoa lưng hắn: “Đừng lo, em chưa từng trách anh! Tâm nguyện lớn nhất của em là được ở cùng con và anh.”
“Tiểu Duyệt, cho anh thêm một năm nữa được không, anh nhất định sẽ xử lý xong tất cả, anh sẽ tổ chức cho em một hôn lễ long trọng.”
“Ừm! Không vội, vừa lúc em cũng chưa chuẩn bị tốt tâm lý, tất cả đợi sinh con xong rồi tính tiếp!” Sở Duyệt nói xong liền cười: “Đứa bé này bắt đầu đá em rồi, thật hư!”
Tịch Phong Hàn ôm lấy cô: “Con trai thật là nghịch ngợm, về sau anh sẽ giáo huấn nó.”
Sở Duyệt mang thai con trai, mấy tháng trước đã xác định rõ rồi, Tịch phu nhân vô cùng vui vẻ chờ mong cháu nội ra đời.
Trong căn biệt thự ấm áp, chớp mắt hôn lễ đã trải qua một tuần. Sở Duyệt và Chiến Tây Dương đều được nghỉ kết hôn. Trong một tuần này cuộc sống sau hôn nhân của bọn họ vô cùng đơn giản, cùng nhau đi mua sắm, tất cả đều vô cùng vui vẻ và ăn ý.
Sáng sớm
Đang ngủ cô liền cảm thấy dạ dày của mình không thoải mái, cô mở to mắt vội vàng chạy vào nhà vệ sinh nôn ra, một trận nôn khan khiến cô vô cùng khó chịu.
Chiến Tây Dương bị âm thanh cô rời giường làm giật mình, hắn vội vàng xốc chăn bước xuống
Giường đi nhanh vào nhà vệ sinh, hắn đau lòng nhìn cô: “Tiểu Nhan, em làm sao vậy?”
“Không biết vì sao nữa, chắc tối qua em ăn phải đồ hỏng rồi! Em hiện tại rất buồn nôn.” Sở Nhan vừa nói xong, cả người lại cúi rạp xuống nôn khan, đôi mắt hồng ươn ướt, nước mắt chuẩn bị rơi ra rồi.
Chiến Tây Dương quay người lấy chiếc khăn ấm lau nước mắt cho cô, sau đó lau mặt cho cô.
“Có phải em mắc bệnh rồi không? Em có cần phải đến bệnh viện kiểm tra không?” Sở Nhan ngẩng đầu nhìn hắn, hắn là bác sĩ nên chắc có thể nhìn ra được!
Chiến Tây Dương tính thời gian, hắn mím môi cười: “Chắc không phải mắc bệnh, mà là em có rồi.”
Sở Nhan từ từ mở to mắt: “Cái gì? Em? Em mang thai rồi sao?”
Ánh mắt Chiến Tây Dương mang theo sự chắc chắn: “Anh đã tính ngày tháng, chắc là đúng, em về giường nằm đi, anh đến hiệu thuốc gần đây mua que thử thai cho em, nhân tiện mua đồ ăn sáng luôn.”
Sở Nhan lúc này vừa mừng vừa lo, vừa cảm giác thần kì. Mang thai đối với cô mà nói là một sự kinh hỉ không thể tưởng tượng được.
Cô ngoan ngoãn trở về giường, Chiến Tây Dương rót cho cô một ly nước ấm đặt bên giường, sau đó hắn thay quần áo lập tức ra ngoài.
Mười phút sau, Chiến Tây Dương xách cháo trắng và bánh bao trở về, Sở Duyệt lập tức đi thử thai, quả nhiên là hai vạch, cô mang thai rồi.
“Thật sự mang thai rồi.” Sở Nhan vừa bước ra liền lập tức nhào vào lòng Chiến Tây Dương không thể kìm nổi sự xúc động.
Chiến Tây Dương cũng không ngờ rằng nhanh đến vậy liền trúng độc đắc rồi, nhưng hắn vẫn vui mừng chờ đón sự ra đời của đứa bé, hắn nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Về sau em vất vả rồi.”
“Yên tâm đi! Sở Nhan em trước nay chưa từng sợ gì hết! Không phải chỉ là mang thai thôi sao?” Sắc mặt Sở Nhan vô cùng tự tin.
Chiến Tây Dương thực sự rất lo lắng, bởi vì cô đã gầy đi rất nhiều, mang thai là một việc vô cùng vất vả.
“Tiểu Nhan, hay là em giảm bớt công việc đi một chút, anh rất lo lắng cho em.” Chiến Tây Dương thực sự rất lo lắng, chỉ cần hắn nói một câu với Tịch Phong Hàn là được.
Sở Nhan nghĩ một hồi, cô lấy công việc và con ra chọn lựa, cuối cùng cô gật gật đầu: “Được, vậy tạm thời em lui về sau, chọn một công việc nhàn hạ làm vậy! Con cái là quan trọng nhất.”
Trước đây cô luôn đặt công việc lên hàng đầu, là một kẻ cuồng công việc không hơn không kém, nhưng hiện tại trong lòng cô, con cái mới đứng thứ nhất.
Chiến Tây Dương nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc còn chưa kịp chải của cô, hắn thực sự rất đau lòng: “Thiệt thòi cho em rồi.”
“Thiệt thòi cái gì chứ! Là em nguyện ý! Anh không biết em ở ngoài đường nhìn những người phụ nữ đẩy con mình đi dạo em đã ngưỡng mộ như thế nào đâu, trước đây em vẫn luôn nói với bản thân rằng mình không vội, nhưng duyên phận đến rồi em mới phát hiện quy luật cuộc đời thật kỳ diệu, tư tưởng chớp mắt liền đổi rồi, hơn nữa còn trở nên tốt đẹp.”
Chiến Tây Dương phủ người xuống hôn lên má cô, Sở Nhan rúc vào trong lòng hắn, bắt đầu có chút mong chờ mà hỏi: “Anh nghĩ là con trai hay con hái?”
Khát khao của Chiến Tây Dương lập tức trỗi dậy: “Anh hy vọng là con gái, con sẽ xinh đẹp và đáng yêu giống em.”
Sở Nhan cong môi cười: “Em lại hy vọng là một đứa con trai, như vậy ba chắc chắn sẽ rất vui.”
“Ngốc, chỉ cần là con chúng ta ba đều thích!” Chiến Tây Dương không hy vọng cô bị áp lực.
Nhưng thân là người của hoàng thất, có con nối dõi là một chuyện tốt. Sở Nhan rất nhanh liền suy nghĩ đến chuyện sẽ sinh đứa con thứ hai. Nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi, cô vẫn nên sinh đứa con trong bụng ra rồi tính tiếp!
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
18 chương
11 chương
50 chương
170 chương
58 chương
21 chương
84 chương
50 chương