Khi sắp tới mười một giờ, đoàn xe của Sở Nhan cuối cùng cũng trở về, cô mệt mỏi bước xuống xe, bất ngờ nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đợi cô dưới ánh đèn. Cả người cô lập tức phấn chấn, cũng rất cảm động, cô có phần trách móc nói: "Tây Dương, sao cậu lại đợi ngoài này?" "Anh lo lắng cho em không ngủ được, vì thế ra đợi ở đây." Chiến Tây Dương nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, cảm thấy rất thương cô, anh mặc kệ ánh mắt của người bên cạnh, vòng tay ôm cô vào lòng. Các nhân viên bên cạnh thấy vậy đều biết ý đi qua một bên, Sở Nhan hơi bối rối, cô mỉm cười nhìn Chiến Tây Dương: "Cậu không sợ người khác chê cười sao?" "Chê cười gì chứ? Lẽ nào giữa anh và em có gì đáng buồn cười sao?" Chiến Tây Dương sắc mặt lập tức không được vui. Sở Nhan hơi sững người, cô gượng cười, tuổi tác của cô và anh dù sao cũng có khoảng cách, đặc biệt là về ngoại hình, Chiến Tây Dương vừa nhìn đã thấy trẻ hơn cô. "Đừng để ý ánh mắt của người khác, chúng ta chỉ cần làm những việc mình thích là được." Chiến Tây Dương nói xong liền ôm cô bước vào thang máy, cửa thang máy đóng lại. Sở Nhan thực sự rất mệt, cô nhắm đôi mắt cay sè lại, khẽ dựa vào lòng anh. Ở đây cho dù đi ngủ cô cũng không thể ngủ ngon giấc. Vậy mà lúc này dựa lên vai anh cô bỗng nhiên cảm thấy an toàn và ỷ lại, trái tim cũng an định hơn. Chỉ có điều thang máy chả mấy chốc đã tới nơi, Sở Nhan giống như vừa nằm mơ, cô bị tiếng báo hiệu của thang máy làm cho giật mình, Chiến Tây Dương cũng cảm thấy hình như cô đã ngủ. Anh lập tức cảm thấy rất xót ruột, dìu cô đi và nói: "Anh đưa em về phòng, em lập tức lên giường ngủ cho anh." Sở Nhan mỉm cười nhìn anh: "Bắt đầu quản thúc tôi rồi sao?" Chiến Tây Dương cứ thế kéo cô về cửa phòng mình, Sở Nhan lấy thẻ phòng mở cửa, Chiến Tây Dương cũng không sợ bị dị nghị dìu cô đi vào. Sở Nhan thực sự đã rất mệt, lúc này thời tiết lại hơi lạnh, nhiệt độ ban ngày và ban đêm cách biệt khá lớn, Chiến Tây Dương nói với cô: "Em ngồi trên giường đợi anh, anh lấy nước cho em rửa mặt mũi chân tay." "Tây Dương..." Sở Nhan lập tức gọi anh lại, cô thực sự không muốn anh phục vụ mình. Chiến Tây Dương nghe ra suy nghĩ trong giọng nói của cô, anh mỉm cười: "Anh tình nguyện làm mọi việc vì em, em không cần phải thấy áy náy." Nói xong anh liền đi lấy nước, thiết bị ở đây không giống ở khách sạn, ở đây có nước nóng sử dụng đã là tốt lắm rồi. Chiến Tây Dương bê một chậu nước ra, Sở Nhan ngồi trên giường nhìn anh vắt khô khăn bước tới, cô khẽ ngẩng đầu, muốn tự làm nhưng Chiến Tây Dương né qua, anh muốn đích thân rửa mặt cho cô. Gò má Sở Nhan nóng bừng, người đàn ông này bay giờ bắt đầu trở nên bá đạo rồi. Sở Nhan hồi sáng khi đi do thời gian gấp rút nên không hề trang điểm, nhưng do cô có nước da trắng, ngũ quan tinh tế, ánh mắt long lanh có thần nên cũng đủ xinh đẹp rồi. Chiến Tây Dương dịu dàng lau mặt cho cô, anh ngắm kĩ gương mặt này dưới ánh đèn, trái tim anh cũng chưa bao giờ hạnh phúc như thế, khi nhẹ nhàng lau xong làn môi gợi cảm của cô, hơi thở của Chiến Dương Tây có phần gấp gáp, một tay anh giữ lấy sau gáy Sở Nhan, vắt khăn mặt lên trên tủ ở bên cạnh, sau đó anh cứ thế hôn cô. Sở Nhan tròn mắt kinh ngạc, đón nhận nụ hôn của anh trong tâm trạng hoảng loạn, Chiến Tây Dương không hôn quá mãnh liệt, anh chỉ dịu dàng chạm nhẹ, đôi mắt Sở Nhan khẽ khép lại như thể đang đợi anh hôn sâu hơn. Chiến Tây Dương khẽ bật cười, nhìn hàng lông mi đáng yêu hơi run run của cô, anh cầm khăn mặt bưng nước vào phòng tắm. Sở Nhan mở choàng mắt, hơi thở có phần gấp gấp, gương mặt ửng hồng, cô cũng bật cười. Vừa rồi cô lại mong đợi một nụ hôn mãnh liệt. Khi Chiến Tây Dương quay ra, anh xách một chiếc thùng có đựng nửa thùng nước nóng, nhiệt độ nước rất nóng, anh cúi người xuống, Sở Nhan vội vàng bối rối nói: "Tôi tự rửa." Chiến Tây Dương ngẩng đầu nhìn cô: "Đừng căng thẳng, em đã rất mệt rồi, anh giúp em rửa." "Nhưng..." Sở Nhan đương nhiên khá ngại ngùng. Chiến Tây Dương chủ động giúp cô cởi giày cao gót ra, chả trách cô đi giày cao gót đẹp tới vậy, bởi cô có một đôi bàn chân ngọc ngà xinh đẹp, Chiến Tây Dương cầm lấy bàn chân hơi lạnh của cô, trong lòng không khỏi thương cô. Nước hơi nóng, anh không thể cho chân cô vào ngay được, anh nâng đôi chân cô lên, một tay cho vào trong nước nóng, từ từ vã nước lên chân giúp cô, bàn tay anh bị nóng hơi đỏ lên. Sở Nhan thấy anh làm vậy, mắt rơm rớm lệ, cô hít một hơi thật sâu: "Tây Dương, đáp án hồi chiều, bây giờ em có thể nói với anh, em thích anh! Cũng thích một thời gian rồi." Động tác vã nước dịu dàng của Chiến Tây Dương hơi sững lại, nhưng rất nhanh anh sợ cô lạnh lại tiếp tục vã nước, chỉ có điều khóe miệng nở nụ cười vui vẻ: "Thật sao? Vậy em thích anh từ khi nào vậy?" Sở Nhan ngẫm nghĩ một lát nói: "Lần đầu em gặp anh đã không ghét anh, sau đó anh khoác áo cho em, em rất cảm động, khi ông em bị bệnh, em lại sốt cao, anh nửa đêm chạy tới chăm sóc em, em càng thấy cảm kích." Sở Nhan nói tới đây liền dừng lại: "Tối đó ở bữa tiệc mừng của em, em đã uống say, anh đưa em về phòng, chúng ta lại... ngủ một giấc, nói chung, hình như em dần dần có thiện cảm với anh." Chiến Tây Dương lặng lẽ nghe cô nói, bỗng ngẩng đầu khẽ hỏi: "Anh có thể hỏi người đàn ông trên tấm hình trong ví của em là ai không? Tại sao em lại để hình của anh ấy trong ví của em? Hôm đó em mất ví tiền, em rất lo lắng cho tấm hình đó phải không!" Sở Nhan giật mình: "Anh phát hiện ra rồi sao?" "Anh ấy là người em yêu nhất phải không?" Chiến Dương Tây có phần buồn bã hỏi. Ánh mắt Sở Nhan thoáng chút bi thương: "Anh ấy là Vịnh Trạm, là người từ nhỏ lớn lên cùng em, cũng là bạn trai cũ của em, năm hai lăm tuổi, anh ấy qua đời trong tai nạn ô tô khi du học nước ngoài, sắp bốn năm rồi." Chiến Tây Dương lập tức xin lỗi nói: "Xin lỗi, anh không biết... anh ấy đã không còn." "Đúng, em từng rất yêu anh ấy." Sở Nhan không phủ nhận. Động tác rửa chân giúp cô của Chiến Tây Dương vẫn rất dịu dàng, anh nắm lấy chân cô, nhẹ nhàng đặt xuống nước, ngẩng đầu hỏi: "Nóng không?" Sở Nhan lắc đầu: "Vừa rồi!" Trầm ngâm một lát, Sở Nhan hỏi anh: "Tây Dương, anh có để bụng không?" Chiến Tây Dương nhìn cô với đôi mắt trong veo: "Anh không để bụng, anh còn phải cám ơn vì trước khi gặp được em, anh ấy đã yêu và chăm sóc cho em, bây giờ anh ấy có thể yên tâm, vì em sẽ có anh chăm sóc." Ánh mắt Sở Nhan lập tức ướt lệ, nước mắt cứ thế trào ra trên khóe mắt, cô luống cuống giơ tay lau đi.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
16 chương
33 chương
21 chương
10 chương
82 chương