Chiến lão gia nhìn con trai coi trọng i công việc cứu chữa như vậy trong lòng có chút áy náy, trước kia ông nghe nói con trai một lòng muốn học y mà chẳng có chút hứng thú gì với vị trí của mình khiến ông vô cùng tức giận, con cháu nhà Chiến gia bắt buộc phải gánh vác trọng trách của quốc gia.
Khi đó Chiến Tây Dương và ông chiến tranh lạnh đúng một tháng, cuối cùng anh lén cha anh thi vào trường y tốt nhất thế giới, trở thành sinh viên năm nhất, lúc đó Chiến lão gia nổi trận lôi đình, cuối cùng hai cha con làm ầm lên một trận mới thoả hiệp với đối phương.
Bây giờ, Chiến lão gia phát hiện con trai có mục tiêu theo đuổi trong cuộc sống, cống hiến của con trai với quốc gia không nhất định phải trên con đường chính trị mà là có thể tận dụng những cái bản thân học được mà làm việc thay quốc gia và nhân dân, dung đôi tay của mình cứu chữa sinh mạng của mỗi con người, đây cũng là một sự nghiệp tuyệt vời.
Đoàn xe của Cung Dạ Tiêu và Tịch Phong Hàn đúng lúc đoàn trước đoàn sau đi vào Tịch trạch, xe dừng ở lối vào cổng lớn, Cung Dạ Tiêu liền đưa tay ra ôm cô con gái bé bỏng vào long, dùng chiếc áo khoác lớn của anh bọc cô bé lại, chỉ lộ ra khuôn mặt xinh xắn mũm mĩm, bộ dạng vô cùng đáng yêu ôm lấy ba ba.
Trình Ly Nguyệt lại đi tới xe đằng sau, vệ sĩ mở cửa ra, anh bạn Cung Vũ Trịch vô cùng tự nhiên bước xuống, Trình Ly Nguyệt đi lên nắm lấy tay cậu bé, cả nhà cùng tiến vào sảnh lớn ở Tịch trạch.
“Bà ngoại... bà ngoại...” Giọng bi bô của Cung Vũ Ninh gọi to.
Tịch phu nhân từ trong bếp cười cười bước ra: “Tiểu Vũ Ninh đến rồi à! Mau qua đây để bà bế cháu nào.”
Cung Vũ Ninh vội ôm lấy Tịch phu nhân làm nũng, nắm tay bà, quấn lấy bà, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên cười hi hi nhìn bà, Tịch phu nhân cúi xuống bế cô bé lên.
“Mẹ.” Cung Dạ Tiểu gọi một tiếng, Trình Ly Nguyệt cũng cười gọi theo: “Mẹ.”
“Sao không gọi ông bà thông gia cùng qua đây?”
“Họ nói qua tết sẽ tới thăm mẹ.” Cung Dạ Tiêu giải thích.
Lúc này ngoài cửa vọng vào tiếc dừng xe, tất cả mọi người quay đầu nhìn về một đôi năm thanh nữ tú bước vào, Tịch Phong Hàn cẩm tay Sở Nguyệt bước tới, Tịch phu nhân cười rồi qua tiếp đón, ánh mắt bà nhìn vào bụng của Tiểu Duyệt lộ vẻ mong đợi.
Sở Duyệt nhìn Tịch phu nhân, cô lộ vẻ ngại ngùng rồi cất giọng: “Mẹ.”
Tịch phu nhân tất nhiên là vô cùng hài long: “Ôi... Tiểu Duyệt, mẹ thấy con lại gầy đi rồi đấy.”
“Gần đây cô ấy ăn uống không được, con cũng cố bảo đầu bếp làm vài món điểm tâm cô ấy thích để bồi bổ sức khoẻ rồi.” Tịch Phong Hàn xót vợ nói.
Trình Ly Nguyệt ở bên cạnh nói: “Con nhớ con lúc đó cũng không muốn ăn gì cả, nhưng qua được ba tháng đầu là ổn ngay.”
Sở Duyệt cười nói: “Con sẽ cố gắng ăn uống ạ.” Nói xong, ánh mắt cô hướng về hai anh em, Cung Vũ Trạch vô cùng lễ phép gọi cô: “Mợ ạ.”
Sở Duyệt bỗng có một cảm giác vô cùng thân thiết, cô cười gật gật đầu, trong lòng thầm cảm thán, đây quả là một cậu bé vừa đẹp trai soái khí ngút ngàn.
“Mợ đẹp quá, mợ đẹp như ma mi của con vậy.” Tiểu Vũ Ninh nghiêng đầu khen ngợi cô, cô bé cũng không quên khen cả ma mi của mình.
Lúc đó mọi người ở đại sảnh đều cảm thấy vô cùng vui vẻ, bật cười ha hả, Tiểu Vũ Ninh hơi xấu hổ, lập tức trốn vào cạnh ma mi, kéo tay mẹ, úp khuôn mặt nhỏ xinh của mình vào lòng bàn tay cô.
Trong long Sở Duyệt bỗng có một sự ngưỡng mộ và mong ngóng, đại thể là có bầu cũng khiến tình mẹ tong cô lớn mạnh lên, cô nhìn đứa trẻ đáng yêu này bất giác nghĩ tới đứa bé trong bụng mình sau này sẽ giống ai nhỉ?
“Vũ Ninh càng lớn càng xinh nhỉ!” Sở Duyệt cười rồi cúi xuống, đôi mắt nhìn Vũ Ninh lộ vẻ an ủi.
Tiểu Vũ Ninh không xấu hổ nữa, nhìn thẳng vào cô, Trình Ly Nguyệt nói với Sở Duyệt, “Tiểu Duyệt, chúng ta qua bên kia nói chuyện đi! Về việc mang bầu chị cũng được coi là có kinh nghiệm rồi.”
“Vâng ạ!” Sở Duyệt gật đầu đồng ý, Tịch phu nhân nghĩ tới khẩu vị của Sở Duyệt bèn tới nhà bếp chuẩn bị, tối nay bà phải chăm sóc dạ dày con dâu thật tốt mới được!
Sở Duyệt và Trình Ly Nguyệt đi tới phòng bên cạnh, Tiểu Vũ Ninh bám lới anh trai đòi gấp đồ cho cô bé, trong cái ba lô nhỏ của mình cô để vài tờ giấy gấp, Cung Vũ Trạch chỉ cần nhìn hình ảnh đằng sau liền có thể gấp cho em gái, cô bé vui lắm.
Cung Dạ Tiêu và Tịch Phong Hàn ngồi trên ghế sô pha, vừa uống trà vừa nói những câu chuyện của đàn ông.
Xe của Chiến Tây Dương cũng sắp tới Tịch trạch, anh nhìn thấy phía trước có một chiếc xe con màu đen đang lái vào không tránh khỏi việc có chút ngạc nhiên, đó hình như là xe của phủ tổng thống, sao bây giờ anh họ đi ra ngoài lại không đem theo đoàn xe cơ chứ?
Xe của Chiến Tây Dương lập tức bám theo sau đi vào.
Chiếc xe con màu đen phía trước dừng lại, tài xế lập tức mở cửa cho Sở Nhan, cô cảm ơn một tiếng rồi bước vào trong.
Trên chiếc xe việt dã đằng sau, Chiến Tây Dương đang trợn tròn mắt, anh hoàn toàn không ngờ rằng người trên xe lại là Sở Nhan.
Cô cũng đến đây, trong long Chiến Tây Dương vội tràn trề cảm giác vui sướng, đồng thời anh cũng nghĩ ra đây chắc chắn là sắp xếp của anh họ!
“Này! Cô gái đó là?” Chiến lão gia nhìn có vẻ không giống vợ của Tịch Phong Hàn.”
“Cô ấy tên Sở Nhan, là đại tiểu thư nhà họ Sở, cũng là chị gái Sở Duyệt, đại khái chắc là cũng được mời tới đây ăn cơm ba ạ.” Chiến Tây Dương chẳng lộ chút sơ hở nào trước Chiến lão gia.
“Ồ! Cô gái này quả là có khí chất, à đúng rồi, Tây Dương, con cũng nhanh nhẹn lên đi, bệnh tim của ba chẳng biết sống được đến bao giờ nữa đâu đấy!” Chiến lão gia cũng khao khát có cháu lắm rồi.
Chiến Tây Dương lập tức nhìn phụ thân một cái: “Ba à, có con ở đây bà có thể sống đến trăm tuổi cơ.”
“Sống lâu thế làm gì? Đừng tưởng thế là con có cớ để kết hôn muộn, còn như vậy thì ba sẽ để bà mối tới làm mai cho con đấy.” Chiến lão gia vừa nói vừa xuống xe.
Chiến Tây Dương sợ hãi vội nói: “Ba à, con thích tự do yêu đương cơ!”
“Thể con yêu đi cho ba xem!”
Chiến Tây Dương lập tức hướng ánh mắt về Sở Nhan đang đi vào sảnh lớn, Sở Nhan dường như cũng nghe thấy đằng sau có tiếng xe tiến vào, cô bất giác dừng lại quay đầu nhìn.
Đúng lúc đó hai cặp mặt chạm vào nhau, Sở Nhan có chút giật mình, không ngờ rằng lại gặp Chiến Tây Dương ở đây, nhưng cô nghĩ lại thì ở đây gặp cậu ta cũng chẳng phải chuyện gì kỳ lạ, bởi cậu ta chính là thân thích của nhà Tịch gia.
“Tây Dương.” Sở Nhan vui vẻ chào hỏi.
Chiến Tây Dương nhoẻn miệng cười, oán hận lúc chiều bây giờ đã tan biến rồi, sau việc đó anh nghĩ lại đúng là Sở Nhan chẳng nói sai, giữa bọn họ đúng thật chỉ là bạn bè đơn thuần.
Chiến lão gia hơi ngạc nhiên nhìn bọn họ: “Này, hai đứa quen nhau à!”
“Chiến tổng thống.” Sở Nhan cũng không dám lơ là ngài tổng thống, ánh mắt cô vô cùng cung kính.
“Đừng gọi ta như vậy, gọi là chú Chiến thôi! Chiến lão gia đã không còn thói quen coi mình là tổng thống nữa.
“Chú Chiến.” Sở Nhan sửa cách xưng hô với ông.
Ánh mắt Chiến Tây Dương loé lên sự hoan hỉ, tối nay anh có cái để ngóng đợi rồi.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
16 chương
33 chương
21 chương
10 chương
82 chương