Nhà họ Sở. Sở Nhan ngồi trước giường, nhìn chiếc khăn màu xám treo trên giá áo, bất giác ngồi ngây ra mười mất phút đồng hồ, đến khi hồi thần lại, trong mắt cô đã có chút ảo não và bất đắc dĩ, trong đầu cô lại không kìm được mà nhớ tới nụ cười ấm áp của Chiến Tây Dương. Và những sự chăm sóc ân cần của hắn đối với cô nữa, đồng thời, cô cũng nghĩ tới việc thấy Hạ Đông quàng khăn cổ cho hắn ngày hôm nay trong bệnh viện, như một cặp đôi tương xứng với nhau vậy. Sở Nhan lắc đầu, cô thật sự không muốn nghĩ thêm về chuyện này nữa, cô nên quý trọng mấy ngày được nghỉ này mà thả lỏng một chút, nếu không thì, một khi cô nhậm chức thì công việc sẽ ngập đầu mất, vì vậy, mấy ngày nay cô nên đi đâu chơi cho vui đây? Cô nghĩ tới bữa tiệc lần trước, một người bạn đã nói tới nước R trượt tuyết, hơn nữa, cũng có vài người bạn đều hưởng ứng theo. Sở Nhan nghĩ tới, không biết giờ cô gia nhập vào thì có muộn không, cô nhấc điện thoại gọi cho một người bạn trong đó. "Alo! Tớ là Sở Nhan đây, lần trước các cậu định đi trượt tuyết đã quyết định xong chưa? Có thể thêm người không?" "Tất nhiên là được rồi! Hôm nay là ngày đăng ký cuối cùng đó, lần này chúng tớ có ít nhất hai mươi người tới, chắc chắn là rất vui đấy, cậu cũng đi nhé!" "Được! Tính thêm tớ với, tớ sẽ đi, bao giờ xuất phát?" "Sáu giờ chiều nay tới sân bay nhé, nhớ là phải chuẩn bị quần áo, còn đồ dùng thì qua đó mua." "Được! Tớ sẽ chuẩn bị." Sở Nhan cười đáp lại, cúp máy, dường như đột nhiên cô vừa tìm được một cách để trốn tránh vậy, ngay cả lòng cô cũng thoải mái hơn. Sở Nhan cúp điện thoại, nhìn khăn cổ trên giá, cô cầm lên, cảm nhận sự mềm mại của nó, mang ra khỏi cửa, cô tìm một người làm, bảo đặt khăn cổ trong một cái túi giấy để chiều nay trả lại cho Chiến Tây Dương. Cô nói cho người làm số điện thoại, nếu như cô ấy không tìm được văn phòng của hắn thì gọi điện liên hệ với hắn, nói chung, nhất định phải trả lại cái khăn này cho hắn. Có điều, Sở Nhan lại nghĩ, cậu ta đã có khăn quàng mới rồi mà! Cũng chẳng biết có còn dùng đến cái khăn này nữa không. Cô về phòng sắp xếp hành lý cho chuyến xuất ngoại trượt tuyết lần này, cũng đã rất lâu rồi cô chưa được thả lỏng chơi bời một trận cho đã, vậy nên, cô rất mong đợi. Đúng năm giờ chiều người làm trở lại nhà họ Sở, cô ấy tiện đường vòng qua bệnh viện Hoàng gia. Vì có giấy thông hành của nhà họ Sở nên chiếc xe thuận lợi tiến vào cửa lớn, người làm cũng không quen thuộc với bệnh viện này lắm, cô ta đành phải gọi điện cho Chiến Tây Dương để hắn ra lấy khăn. Điện thoại thông được vài giây, ngay sau đó Chiến Tây Dương nhanh chóng nghe máy: "Alo, xin chào." "Alo! Chiến thiếu gia ạ? Tôi là người làm của nhà họ Sở, tôi nhận sự ủy thác của tiểu thư trả lại chiếc khăn cho anh." Người làm nói. Chiến Tây Dương ngơ ra vài giây rồi cười nói: "Được, cô tới cửa lớn đợi tôi, tôi sẽ xuống ngay." Người làm lập tức cầm chiếc khăn đứng đợi ở cửa lớn, chẳng bao lâu sau đã nhìn thấy Chiến Tây Dương mặc áo blue trắng vội bước tới. Chiến Tây Dương nhận lại khăn cổ, người làm cười nói: "Bác sĩ Chiến, cảm ơn anh đã chăm sóc đại tiểu thư nhà chúng tôi đến vậy." "Sao cô ấy lại không tới?" Chiến Tây Dương tò mò hỏi một câu. "À! Đại tiểu thư không có thời gian, sáu giờ chiều nay cô ấy có chuyến bay rồi, xuất ngoại trượt tuyết với bạn, có lẽ mấy ngày nữa sẽ không ở trong nước." Chiến Tây Dương khẽ ngẩn ra, cô ấy xuất ngoại rồi sao? "Cảm ơn cô đã đưa đồ qua." "Đây là việc tôi nên làm." Người làm nói xong liền quay người rời đi. Chiến Tây Dương nhìn chiếc khăn được gấp gọn trong túi giấy, hắn đưa tay nhấc lên, khẽ thở dài, Sở Nhan xuất ngoại chơi với bạn bè rồi, hắn láng máng nhớ những người bạn của cô ấy lần trước đều là những người thành đạt. Xem ra những người bạn của cô ấy và mình không hề giống nhau chút nào. Trong lòng hắn chúc cô có một cuộc đi chơi vui vẻ, Chiến Tây Dương cầm khăn trở lại bệnh biện, chẳng rõ vì sao, trong tim lại có một cảm giác trống rỗng khó tả. Khoảng sáu giờ, một chiếc máy bay tư nhân bắt đầu cất cánh, lần này những người đi đều là người có tiền, những người chuẩn bị để trượt tuyết. Sở Nhan ngồi trên ghế, mắt hướng về thành phố đang được bao phủ bởi tầng tuyết mỏng, theo bản năng, cô lại nhìn về phía bệnh viện Hoàng gia. Trong lòng cô đột nhiên dâng lên một cảm giác không nỡ xuất ngoại, thế nhưng, chiếc máy bay đã ở giữa không trung, bay theo tuyến đường hàng không đã được định sẵn. Lúc này, Ngô Linh ở bên cạnh vỗ vỗ cô: "Này! Cậu với cậu bác sĩ trẻ tuổi đó tiến triển thế nào rồi? Có muốn tiếp tục tới với cậu ấy không?" Sở Nhan nhìn ra ngoài cửa sổ, cười khổ lắc đầu: "Đây không phải là điều mà tớ có thể quyết định được, cạnh cậu ta đã có bạn gái rồi, tớ vốn không thể chen chân vào cuộc tình của cậu ấy được." Ngô Linh đồng tình nhìn cô, đưa tay ôm lấy cô: "Đừng vội, Sở đại mỹ nữ như cậu chẳng lẽ còn sợ không ai theo đuổi áo? Nhìn xem, hôm nay trên máy bay toàn là những thân sĩ không tệ chút nào! Nói không chừng lần này lại gặp được chân mệnh đời mình đó." Sở Nhan cũng để ý tới, mấy người bạn học của cô đều mời bạn tới, hơn nữa trong đó cũng chẳng ai có khí chất ưu nhã của thân sĩ cả, lần trượt tuyết này Ngô Linh có chút phấn khởi quá rồi. Sở Nhan cười nói với cô: "Để lại cho cậu với Diệp Nhã đi! Tớ không có hứng." "Cái này còn phải tùy vào duyên phận, không phải cậu nói để cho chúng tớ thì sẽ là của chúng tớ đâu. Lỡ đâu người ta nhìn trúng Sở đại mỹ nữ cậu thì sao? Cậu phải biết rằng, cậu là người trẻ nhất có thể làm nghị viên ở Bộ Ngoại giao đó!" "Thôi được rồi! Đừng có nói khoác mấy thứ này nữa." Sở Nhan cười cười. Máy bay của Sở Nhan đáp xuống sân bay trên núi tuyết, bay tròn mười ba tiếng, khi đến nơi, tất cả mọi người đều mệt vô cùng, vào trong một khách sạn cao cấp nghỉ ngơi, dáng hình của Sở Nhan gầy gò, lúc cô kéo hành lí có chút vất vả, lúc này, một giọng nói đàn ông dễ nghe từ đằng sau truyền tới: "Để tôi giúp cho." Sở Nhan ngây ra một lát, ngẩng đầu, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn khoảng ba mươi tuổi đang bước tới, tiếp lấy hành lý của cô kéo về phía trước. Người đàn ông này có gương mặt thành thục, tuy cũng chẳng phải là quá đẹp trai gì, thế nhưng cả người đều tản ra hơi thở của một người đàn ông thành đạt, có một loại quyến rũ trưởng thành, Sở Nhan cười nói: "Cảm ơn." "Cô là Sở Nhan, tôi nghe bạn tôi nói, cô còn là người ở Bộ Ngoại giao nữa." Người đàn ông mỉm cười nhìn cô, trên mặt không hề có chút nịnh nọt lấy lòng nào, chỉ có sự tán thưởng và bái phục cô. Sở Nhan cười nói: "Tôi vừa vận động tranh cử, có thể thắng lợi không lại là chuyện khác." "Tôi tin cô sẽ làm được." "Cảm ơn!" Cô và người đàn ông này vừa nói chuyện vừa bước tới khách sạn, mà cách đó không xa, Ngô Linh và Diệp Nhã đều nhìn nhau cười, xem ra sức hút của Sở Nhan rất lớn, nhanh như vậy đã có đàn ông phục vụ cô rồi." "Xem ra sẽ có phim hay để coi đó!" "Nghe nói người này là một CEO của ngành thông tin, hai người đều là kẻ mạnh, hợp thật đấy." Hai người bạn ở đằng sau cười trộm, nhìn rõ là bộ dáng trông chờ phim hay.