Bữa sáng, một cốc sữa ấm, đồ ăn ngọt hấp dẫn, khiến tâm trạng Sở Nhan tốt lên rất nhiều, chỉ là, nghĩ đến màn cưỡng hôn Chiến Tây Dương tối qua khiến cô không thể tự nhiên đối mặt với hắn như trước, đa số thời gian khi ánh mắt Chiến Tây Dương nhìn qua, cô liền né tránh theo bản năng. "Mấy ngày nay tôi nghỉ phép, tuần sau mới đi làm." Sở Nhan nói. "Cô nên nghỉ ngơi vài ngày." Chiến Tây Dương cũng cảm thấy nên như vậy, bởi vì sức khỏe cô không tốt. "Ừ, tôi nên rèn luyện thân thể một chút, nếu không, lúc nào cũng bị ốm, như vậy thật không tốt." Sở Nhan cảm thấy thời gian này thường xuyên bị bệnh, điều này khiến cô cảm thấy chán nản, buồn bực. "Cố gắng chạy bộ, còn có, mặc nhiều quần áo vào." Chiến Tây Dương nhắc nhở. Nhiều lúc Sở Nhan quên đem thêm áo khoác dày, mặc dù ở phủ Tổng thống hay ở trong nhà đều có thiết bị sưởi ấm, nhưng đi ra ngoài lúc nào cũng bị lạnh tới nỗi tay chân đông cứng. Sở Nhan cười nhìn theo ánh mắt quan tâm của hắn, cô gật đầu,"Đúng, lần sau tôi nhất định mặc quần áo ấm, không bao giờ khiến anh phải bận tâm vì tôi nữa." Nói xong, Sở Nhan không khỏi cười rộ lên, cô lớn như vậy rồi, vậy mà còn cần một người đàn ông kém mình hai tuổi bận tâm đến vấn đề giữ ấm của cô. Ngẫm lại, thật sự có chút buồn cười! càng sống càng cảm thấy bản thân như một đứa trẻ. Chiến Tây Dương khóe môi nhếch lên ý cười,nhìn vào mắt Sở Nhan, ấm áp vô cùng, điều này lại khiến cô nhanh chóng tránh né, trời ạ! Cô đang nghĩ gì vậy? Sau khi ăn sáng xong, bạn tốt của Sở Nhan cũng ở gần đó, cùng nhau đi tới, mà Chiến Tây Dương có chút việc nên đi trước, hai chị em tốt của Sở Nhan nhanh chóng ngồi xuống, bắt đầu nói chuyện tối qua. "Sở Nhan, cậu đẹp trai đó là ai vậy! Tối qua có chút bá đạo đối với cậu đó!" bọn họ hợp sức nói cười. "Cậu ấy là một bác sĩ." Sở Nhạn không tiết lộ thân phận thật của hắn. "Bác sĩ nhỏ đẹp trai, nghe đến là biết ấm áp!" Cô bạn Ngô Linh nhún nhún vai, ngưỡng mộ nhìn cô. "Nói gì vậy!" Sở Nhan trừng mắt nhìn bọn họ,"Người ta kém tôi tới hai tuổi đó!" "Hiện tại tuổi tác là vấn đề sao? Già trẻ chỉ cần hợp nhau là hạnh phúc rồi!" Nói tới tuổi tác, Sở Nhan liền có chút đau buồn, cô cười lắc đầu,"Nói thì như vậy, nhưng không hẳn là hiện thực." Ngô Linh đưa trả cô túi xách,"Xem xem có thiếu cái gì không!" "Không cần xem, tớ tin tưởng hai cậu." Sở Nhan xì một tiếng cười rộ lên, lúc định để túi xách cạnh người, mới phát hiện ra chiếc khăn choàng cổ màu xám vẫn ở đây, là của Chiến Tây Dương. Cô không khỏi có chút buồn phiền, lúc nào cũng mượn đồ của hắn, quên không đem trả. "Sở Nhan, cậu nói xem chúng ta đều sắp ba mươi rồi, có người đàn ông tốt như vậy, nhất định phải nắm chắc lấy, đừng có bỏ lỡ, hơn nữa, người trước đây của cậu cũng mất cách đây bốn năm rồi, nên buông thôi.” Ánh mắt Sở Nhan xẹt qua một tia bi thương, cô quấy đều ly cà phê thơm nồng, nhất thời không nói. Mà Diệp Nhã bên cạnh cũng thở dài,"Tiểu Linh nói đúng, nên buông đi, chúng ta phải hướng về phía trước, tối qua cậu lại nhớ tới hắn phải không?" Sở Nhan gật đầu, vẻ mặt kiên cường cười cười,"Đúng, tối qua tớ nghĩ tới anh ấy." "Chẳng trách được cậu uống nhiều tới nỗi hù dọa đến chúng tớ." "Tối qua là bác sĩ nhỏ đẹp trai đưa cậu đi, sau đó hai người không phát sinh chuyện gì phải không!" Ngô Linh hiếu kỳ hỏi. Sở Nhan trước mặt hội bạn thân, cô vẫn không có gì giấu diếm nổi, mặt cô nóng lên một chút,"Hình như tớ cưỡng hôn cậu ta rồi." "Vậy hai người..." Hai người bạn tò mò xem sau đó đã xảy ra chuyện gì. Sở Nhan cười nhìn bọn họ,"Khiến hai người thất vọng rồi, không có chuyện hai người muốn nghe đâu, chỉ là ở cùng trong phòng một đêm, trừ điều đó ra, không có chuyện gì xảy cả." "Trời ạ! Cậu say như vậy rồi, mà bác sĩ nhỏ trong lòng không loạn, quân tử thật đó! Người đàn ông tốt như vậy, hiện giờ có đốt đèn cũng khó tìm!" Ở điểm này,Sở Nhan có chút tán thưởng với Chiến Tây Dương, bởi lúc cô qua lại với Lý Tư cũng coi như nhìn thấu bản tính của đàn ông rồi, sức hấp dẫn của phụ nữ đối với đàn ông bọn họ mà nói, dường như chỉ có phương diện này, nhưng mà, Chiến Tây Dương lại không như vậy. Tối qua hắn ôm cô ngủ, cho dù cô có cởi chỉ chừa mảnh áo cuối cùng, hắn vẫn vậy không làm càn. "Sở Nhan, nắm lấy! Cố gắng theo đuổi hắn, nói không chừng cậu có thể thành công." "Đúng, chúng tớ ủng hộ cậu." Sở Nhan nhìn hai người bọn họ, đáy mắt lóe lên một tia hi vọng, cô cắn môi nói,"Để sau đi!" Từ nhà hàng bước ra, Sở Nhan lấy chiếc khăn của Chiến Tây Dương quàng lên rồi ngồi vào xe, cô nghĩ ngợi, hiện giờ cũng không muốn về nhà, vậy thì, cô nên đi đâu? Mà ý nghĩ đầu tiên của cô là đến bệnh viện, ông nội đã xuất viện về nhà rồi, cô vào bệnh viện để làm gì? Sở Nhan phiền não, đột nhiên nhìn thấy một người lái xe đeo khăn quàng cổ màu xám, cô trong lòng vui mừng, đúng rồi! cô có thể trả hắn khăn quàng cổ. Đúng, lí do này đủ để tới bệnh viện một lần, Sở Nhan một bên nghĩ, một bên khởi động xe, đi về phía bệnh viện hoàng gia. Nửa tiếng sau, Sở Nhan tới bệnh viện, lòng cô nhảy nhót vui vẻ không nói lên lời, cô cắn môi, cầm túi xách cùng với khăn quàng xuống xe, bước nhanh vào đại sảnh, thẳng tới phòng làm việc của Chiến Tây Dương. Sở Nhan bước chân tới hành lang trước phòng làm việc của Chiến Tây Dương, ở đây có cửa sổ quan sát đẹp đẽ vô cùng, Sở Nhan vừa mới bước tới, đột nhiên ánh mắt trông thấy thân ảnh quen thuộc, cô không khỏi lùi lại mấy bước, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Chiến Tây Dương đang cầm văn kiện dựa vào lan can trông ra xa, Sở Nhan trong lòng phấn khởi, đang định tiến tới. Đột nhiên giọng nữ ngọt ngào truyền tới, bước trước cô vài bước vang lên,"Tây Dương, anh ở đây à! Em tìm anh nãy giờ!" Chiến Tây Dương ngẩng đầu, chỉ thấy sau lưng bác sĩ Hạ Đông cất dấu đồ vật gì đó, hắn đứng thẳng người,"Tìm tôi có việc gì không?" Hạ Đông cười ngọt ngào, sau đó, cô tinh nghịch từ sau lưng lấy ra một chiếc khăn quàng cổ, Chiến Tây Dương còn chưa kịp phản ứng, cô ta liền đeo lên cổ hắn, hắn có chút sửng sốt nhìn chiếc khăn trên cổ,"Tại sao cô muốn tặng cái này cho tôi?" "Thời tiết dạo này rất lạnh, em hi vọng em có thể đem đến cho anh chút ấm áp." Hạ Đông nói xong, cô lại thay hắn quấn thêm một vòng, sau đó bận rộn sửa soạn trước ngực hắn, rồi, lại lùi về một bước đánh giá,"Ồ! Rất hợp với anh, món quà này do chính em đi mấy chục gian hàng mới chọn được." "Không cần! Tôi cũng có khăn." Chiến Tây Dương đang định lấy xuống. [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé