Tịch Phong Hàn khẽ nhíu mày, việc này đúng là anh cũng từng suy nghĩ, nhưng anh quá muốn cho Tiểu Duyệt một thân phận, vì thế mới quyết định thương lượng với người nhà họ Sở!
Sở Duyệt đứng cạnh lên tiếng: "Phong Hàn, hãy lời của cụ đi! Hôn sự của chúng ta hãy để sau rồi tính, hiện tại có thể ở bên cạnh anh em đã thấy mãn nguyện rồi."
"Tiểu Duyệt, đừng trách cụ ngăn cản hạnh phúc của con. Nhà họ Sở chúng ta phải suy nghĩ sự việc trên lập trường của ngài tổng thống, các vấn đề chính trị thường rất nhạy cảm, hơn nữa nhà họ Sở chúng ta, gia tộc lớn sự nghiệp lớn, sợ sẽ gây hiềm khích và bất mãn, chúng ta nên kín kẽ một chút thì hơn."
"Cụ, con nghe lời cụ! Hơn nữa con cũng không cần một hôn lễ hoành tráng, con chỉ cần kết hôn với Tịch Phong dưới sự chứng kiến của người thân là được." Sở Duyệt nói xong liền nhìn Tịch Phong Hàn.
Tịch Phong Hàn cũng rất ngạc nhiên, anh muốn chuẩn bị cho cô một hôn lễ long trọng, bây giờ cô lại bày tỏ mình chỉ cần một hôn lễ đơn giản, như vậy sẽ rất thiệt thòi cho cô.
"Tiểu Duyệt nói rất đúng, nhà họ Sở đã là gia tộc hàng đầu trong chính giới, nếu như lại tổ chức hôn lễ rầm rộ sẽ ảnh hưởng không tốt tới gia tộc và phủ tổng thống, chúng tôi đồng ý với cách làm của Tiểu Duyệt." Sở Liệt gật đầu.
Tịch Phong Hàn khẽ thở dài: "Nếu đã vậy thì chúng ta hãy định lại thời gian của hôn lễ đi!"
"Tôi thấy nên chọn thời gian, lấy kì hạn là một năm sau khi phu nhân quá cố qua đời! Chí ít khi đó tổng thống tái hôn, phản ứng của người dân cũng không kịch liệt! Cũng giảm bớt ảnh hưởng bất lợi ở một vài phương diện quốc tế."
Tịch Phong Hàn cũng rất kính trọng ông, nghe ông nói vậy, anh liền gật đầu nói: "Được, vậy con không có ý kiến gì cả! Nếu làm vậy, hôn lễ của con và Tiểu Duyệt sẽ lùi lại nửa năm! Tháng năm sang năm tổ chức! Chỉ có điều như vậy sẽ thiệt thòi cho Tiểu Duyệt.”
Sở Duyệt bước tới bên cạnh anh mỉm cười lắc đầu: "Không thiệt thòi, em cảm thấy rất vui."
Tịch Phong Hàn gật đầu, trầm giọng nói: "Được! Vậy quyết định như vậy đi, sang năm anh sẽ tổ chức hôn lễ cho em, chúng ta sẽ tổ chức đơn giản, nhận chúc phúc từ người thân, sau đó sẽ thông báo thông tin hôn lễ để người dân được biết."
"Vâng!" Sở Duyệt hài lòng với sắp xếp này.
Tịch Phong Hàn cũng nhớ tới cô không thích tổ chức rầm rộ là vì thân phận trước đây của cô, hơn nữa anh cũng lo lắng thân phận của cô trước đây không bị tiết lộ, nếu tổ chức rầm rộ, cô sẽ xuất hiện trên trang đầu của báo chí, vì thế đây cũng là một việc giúp cô an tâm.
Trở về từ nhà họ Sở, ngày hôm sau, Tịch Phong Hàn liền dẫn Sở Duyệt về nhà họ Tịch ăn cơm với mẹ, Tịch phu nhân gần đây tâm trạng rất vui, bà nghe sắp xếp của con về hôn sự cũng rất hài lòng, việc này cũng cần suy nghĩ cho Dương Vân Nhược đã qua đời, lùi hôn lễ lại cũng là sự tôn trọng với cô ấy.
Trong văn phòng của tập đoàn Cung Thị, Cung Dạ Tiêu xử lý công việc hàng ngày, công ty đã bước vào nề nếp, công việc hàng ngày của anh đều được đưa tới đều đặn, do anh kiểm soát phương hướng của quyết sách khiến con tàu khổng lồ tập đoàn Cung Thị giữa đại dương thương trường bao la vẫn ổn định tiến về phía trước.
Điện thoại nội bộ trước mặt Cung Dạ Tiêu đổ chuông, anh nhấc lên nghe: "Alo."
"Alo, Cung tiên sinh, tôi là bác sĩ Lưu của bệnh viện Hoàng Gia, chúng tôi đã thông qua kết quả thực hiện với Tịch phu nhân, hôm qua đã là ngày quan sát cuối cùng, chúng tôi nhận được tình hình vô cùng lạc quan, vì thế nếu phu nhân của ngài có thời gian, có thể mời cô ấy tới bệnh viện, chúng tôi kiểm tra trước khi cho cô ấy dùng thuốc."
"Được, tôi sẽ lập tức dẫn phu nhân của tôi tới bệnh viện để kiểm tra." Cung Dạ Tiêu lễ độ đáp lời.
"Được! Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng!"
Đầu dây bên kia ngắt máy, Cung Dạ Tiêu tâm trạng vô cùng vui vẻ, cuối cùng những kí ức mất đi của Trình Ly Nguyệt có thể thông qua trị liệu để tìm lại, những kí ức quý giá đó chính là những rung động đầu đời của anh và cô.
Trình Ly Nguyệt đã vô cùng nóng lòng muốn tìm lại.
Tịch Phong Hàn trên đường trở về phủ tổng thống vẫn nắm chặt tay Sở Duyệt, ánh mắt ánh lên vẻ áy náy, Sở Duyệt thì dựa vào lòng anh, cô vô cùng hài lòng với sự sắp xếp này, tháng năm năm tới sẽ là hôn lễ của họ.
Khi đó sẽ là lúc mùa xuân hoa nở, cô có thể mặc chiếc áo cưới đẹp nhất, trở thành cô dâu của anh trong tiếng chúc phúc của người thân.
Buổi sáng.
Tại bệnh viện Hoàng Gia, một chiếc xe màu đen đậu trước cửa bệnh viện, người bước xuống xe chính là Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt, Cung Dạ Tiêu mặc một bộ comple màu đen, bên ngoài có khoác một chiếc áo khoác cũng màu đen, dáng người cao lớn toát lên khí chất của đàn ông trưởng thành.
Trình Ly Nguyệt mặc một chiếc áo dạ màu trắng sữa, tóc vén ra sau gáy, để lộ gương mặt xinh đẹp, từng hành động cử chỉ đều toát lên vẻ cao quý.
Gió lạnh ngoài xe khiến Cung Dạ Tiêu lập tức ôm cô vào lòng, cởi áo khoác khoác cho cô, không để gió lạnh ngấm vào người cô.
Sau lưng là trợ lý Nhan Dương của anh, vừa bước vào đại sảnh ấm áp, Cung Dạ Tiêu liền cởi áo khoác của mình giao cho Nhan Dương, anh dắt Trình Ly Nguyệt tới chuyên khoa của lần này.
Sự thành công của Tịch phu nhân chứng minh rằng thuốc lần này rất có công hiệu, hơn nữa lại không có bất cứ tác dụng phụ nào.
Chỉ có điều trước khi làm hàng loạt kiểm tra vẫn sẽ cần phải chịu đau một chút, ví dụ như lấy máu. Trình Ly Nguyệt bây giờ có thể nhìn kim tiêm không chớp mắt, vì cô đã từng sinh con, đó là việc đau nhất mà cô từng trải qua.
Cô vô cùng mong ngóng có thể khôi phục lại kí ức, nên rất phối hợp với bác sĩ để làm kiểm tra, Cung Dạ Tiêu ở bên cạnh cô không rời nửa bước.
Làm xong một loạt kiểm tra, ba ngày sau sẽ lại tới, kết quả sẽ được thông báo qua điện thoại, Cung Dạ Tiêu cám ơn một tiếng sau đó dẫn Trình Ly Nguyệt rời đi, đợi ba ngày sau tới thử thuốc.
Trong văn phòng khoa tim, Chiến Tây Dương cầm bút viết phương án, tâm trạng lơ đễnh, trong đầu anh lúc này toàn là giọng nói nụ cười của Sở Nhan, từng nét mặt, từng nụ cười, từng giọng nói, và cả ánh mắt quyến rũ của cô.
Chiến Tây Dương giật mình, nhìn phương án mình viết được một nửa, không ngờ mình lại mất tập trung, anh rầu rĩ gượng cười, sao lại cứ nghĩ tới Sở Nhan chứ?
"Tây Dương, chiều có thời gian tới kiểm tra vết thương cho ngài tổng thống, cậu có thời gian không?" Trưởng khoa bước vào hỏi anh.
Chiến Tây Dương lập tức đứng dậy: "Có, tôi có thời gian!" Nói xong, cả người lẫn ghế suýt nữa ngã ra đất, anh vội vàng lấy tay vịn lại.
Bộ dạng tích cực của anh khiến trưởng khoa giật mình, Chiến Tây Dương vội cười ha ha: "Trưởng khoa, anh đi làm việc đi! Việc này cứ giao cho tôi."
"Được, tôi cũng thấy cậu thích hợp nhất, dù sao thì cậu và tổng thống cũng là anh em họ! Vậy tôi giao cho cậu việc này, về nhớ viết báo cáo đấy!"
"Được thôi!" Chiến Tây Dương mỉm cười vô cùng vui vẻ. Anh đương nhiên là vui vẻ rồi, đây là cơ hội để gặp Sở Nhan, bây giờ công việc và môi trường của anh và Sở Nhan, nếu không chủ động hẹn gặp thì sẽ không có cơ hội gặp gỡ.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
16 chương
33 chương
21 chương
10 chương
82 chương