Sở Nhan đặt một nhà hàng ở trung tâm thành phố, trang hoàng rất lịch sự, vô cùng phong cách, cô chọn vị trí gần cửa sổ, Chiến Tây Dương đi bên cạnh cô, nếu xét về tướng mạo và khí chất, Chiến Tây Dương đúng là có cảm giác như thể một người em trai hâm mộ cô.
Sở Nhan là một người rất có khí chất, bóng dáng cô vô cùng thu hút sự chú ý của người khác. Sau khi hai người ngồi xuống, nhân viên nam đẹp trai liền bước tới phục vụ, Sở Nhan đưa thực đơn cho Chiến Tây Dương: "Cậu gọi món đi."
"Tôi ăn gì cũng được, cô gọi những món cô thích đi." Chiến Tây Dương đưa lại thực đơn cho cô.
Sở Nhan mỉm cười: "Cũng được, mỗi người chọn hai món mà mình thích ăn."
Chiến Tây Dương gật đầu: "Được thôi!"
Sở Nhan chăm chú xem thực đơn, đôi mắt trong veo có thần, hai hàng mi chớp chớp rất gợi cảm, Chiến Tây Dương đối diện cứ thế ngẩn ngơ vài giây, tới nhân viên nam cũng si mê, ngẩn người nhìn Sở Nhan gọi món.
Sau khi Sở Nhan gọi xong hai món liền đưa cho Chiến Tây Dương.
Chiến Tây Dương cũng dứt khoát, vui vẻ gọi hai món của mình. Hai người bốn món ăn cũng coi là xa xỉ, bởi họ đều không giống với những cậu ấm cô chiêu nhà giàu khác.
"Trước đây tôi có nghe nói về cậu, chỉ là chưa gặp bao giờ." Sở Nhan chống tay lên má, quan sát Chiến Tây Dương ở trước mặt, bắt đầu trò chuyện.
Chiến Tây Dương mỉm cười rót trà cho cô: "Nghe nói gì về tôi?"
"Về trình độ ở lĩnh vực y học! Ít tuổi nhưng đã giành được vô số giải thưởng y học quốc tế, rất đáng khâm phục."
"Cô cũng không tồi! Cô còn trẻ như vậy không phải cũng đã từng làm tổng tài của một ngân hàng niêm yết đó sao?"
"Phó thôi!"
"Vậy thì cũng rất lợi hại rồi! Cô chỉ lớn hơn tôi hai tuổi."
Sở Nhan cười nói: "Đúng vậy! Công việc đó tôi làm cũng rất thuận lợi, chỉ có điều tôi lo ba mẹ không có ai chăm sóc nên từ chức về nước, hơn nữa tôi cũng thấy nên làm việc gì đó cho quốc gia, báo đáp tổ quốc."
"Co có suy nghĩ như vậy là rất tốt!" Chiến Tây Dương cảm thán.
Nhà hàng mang ra hai món ngọt trước bữa ăn, là bánh kem tươi rất đẹp mắt, đôi mắt Sở Nhan vụt sáng, vẻ mặt rất muốn nếm thử.
Chiến Tây Dương ngồi đối diện bật cười, xem ra cô không thích sô cô la, nhưng không thể kháng cự trước bánh ngọt.
Sở Nhan lấy một chiếc thìa xúc một miếng cho vào miệng, vị kem ngọt béo cho vào miệng là tan khiến cô rất thích.
"Bánh ngọt ở đây rất ngon." Sở Nhan vừa nói vừa đẩy tới trước mặt anh: "Cậu thử đi."
Chiến Tây Dương không thích ăn đồ ngọt, nhưng vì đây là món cô giới thiệu nên anh cũng không thể không ăn, anh lấy thìa xúc một miếng cho vào miệng, quả nhiên là mùi vị con gái yêu thích, trong kem tươi có vị trái cây tươi ngon.
Cuối cùng miếng bánh ngọt này đã được Sở Nhan giải quyết hết, các món ăn của họ cũng được mang lên. Hai người bắt đầu trò chuyện về cuộc sống của mình thời đại học và một số chuyện thú vị khác, không ngờ những nơi hai người từng đi du lịch lại có nhiều nơi giống nhau tới vậy.
Uống cà phê ở cùng một tiệm, nghe nghệ sĩ đường phố hát trên phố của cùng một quốc gia, hai người nói đến đây đều rất kinh ngạc!
Sau khi ăn xong, khi Sở Nhan chuẩn bị tính tiền, Chiến Tây Dương đã rời bàn đi thanh toán rồi.
"Cậu... Cậu làm vậy là không được đâu đấy, rõ ràng là tôi mời." Sở Nhan mỉm cười lắc đầu.
Chiến Tây Dương liền cười nói: "Được thôi, vậy lần sau đi! Lần sau tôi sẽ không tranh với cô nữa."
"Ừ, cũng được!" Sở Nhan nói xong liền giơ tay lên xem đồng hồ: "Tôi phải về làm việc đây, ba giờ chiều còn phải về nhà họ Sở, còn rất nhiều tài liệu chưa đọc xong nữa."
"Không cần phải vội vậy đâu! Mới một rưỡi, còn đủ thời gian."
"Gần đây tôi tham gia tuyển cử nghị viên, còn rất nhiều tài liệu phải chuẩn bị, trước khi bắt đầu tuyển cử, tôi còn có mấy buổi diễn thuyết."
Chiến Tây Dương mở tròn mắt nhìn cô, vẻ mặt kinh ngạc: "Cô tham gia tranh cử nghị viên?"
Sở Nhan bật cười nói: "Sao vậy? cậu thấy rằng tôi không có năng lực ở phương diện này sao?"
"Không phải! Đương nhiên là cô có năng lực, tôi chỉ cảm thấy cô quá lợi hại!" Chiến Tây Dương muốn nói là nếu như cô trở thành nghị viên, vậy thì khoảng cách giữa anh và cô đúng là quá lớn.
Anh rất thích nghề bác sĩ, cũng rất thích chuyên ngành của anh, chỉ có điều đây là lần đầu tiên anh cảm thấy nghề nghiệp của mình có vẻ bình thường quá!
"Cám ơn! Đừng quên ủng hộ tôi!" Sở Nhan nói xong liền đi trước bước ra ngoài.
Sở Nhan lái xe đưa anh về lại bệnh viện sau đó lập tức quay về phủ tổng thống, Chiến Tây Dương kéo áo, nhìn theo xe cô chạy xa dần, tâm trạng có phần hụt hẫng và buồn bã.
Trong hoa viên của phủ tổng thống, Tịch Phong Hàn dắt tay Sở Duyệt đi dạo, sắp tới tết rồi, một năm mới sẽ lại tới, không khí vô cùng tốt đẹp, cho dù là mùa đông cũng khiến lòng người ấm áp.
Tịch Phong Hàn nắm chặt tay cô, quấn khăn trên cổ cô chặt hơn một chút, Sở Duyệt dừng bước cũng giúp anh chỉnh lại khăn quàng cổ màu xám, nhìn chiếc cằm với đường cong hoàn mỹ của anh, cô khẽ kiễng chân hôn nhẹ lên má anh, thể hiện tình yêu.
Tịch Phong Hàn nắm lấy đôi tay mát lạnh của cô đặt lên ngực mình, giúp cô sưởi ấm, Sở Duyệt mỉm cười ôm lấy eo anh: "Em rất hạnh phúc! Chưa bao giờ yên bình và hạnh phúc tới vậy."
Tịch Phong Hàn cúi đầu hôn lên tóc cô: "Anh sẽ khiến em có thể hạnh phúc cả đời!"
Sở Duyệt chớp mắt, khẽ đáp: "Vâng!"
Khoảng ba giờ chiều, đoàn xe của Tịch Phong Hàn chạy qua cửa của nhà họ Sở, Sở Viễn đích thân dẫn con cháu nhà họ Sở ra tiếp đón, Tịch Phong Hàn bước xuống xe xong liền giơ tay dắt Sở Duyệt.
Dáng vẻ ân ái của hai người khiến người nhà họ Sở vô cùng vui mừng, thật không ngờ, nhà họ Sở cuối cùng cũng có một vị đệ nhất phu nhân. Đây đúng là một việc đại hỉ vô cùng vinh quang.
Tịch Phong Hàn dắt tay Sở Duyệt, sau lưng là Trì Dương và Sở Nhan đi theo, Sở Nguyên mời họ vào đại sảnh, sau đó Sở Duyệt dưới sự chỉ dẫn của mẹ, lần lượt chào hỏi hai người chú, thím và các anh chị em họ trong nhà họ Sở.
Mọi người đều rất thân thiện và yêu mến cô, Tịch Phong Hàn thấy Sở Duyệt dịu dàng quyến rũ tới vậy, trong lòng không khỏi xao xuyến, hôm nay anh tới đây ngoài việc cùng cô gặp người thân còn có một việc muốn nói với người nhà họ Sở.
Đó chính là hôn sự giữa anh và Sở Duyệt, anh muốn thương lượng với người nhà của cô.
"Nguyên lão, lần này con và Tiểu Nguyệt tới đây hy vọng hôn sự của con và cô ấy nhận được sự chúc phúc của mọi người." Tịch Phong Hàn nói với Sở Nguyên.
Sở Nguyên ngẫm nghĩ, thận trọng nói: "Ngài tổng thống, tôi từng suy nghĩ tới việc này! Chỉ có điều, do phu nhân trước đây của anh mới qua đời chưa được một năm, tôi thấy rằng hôn sự của anh và Tiểu Duyệt để sau rồi tính." Trong đại sảnh, người nhà họ Sở đều ngạc nhiên, nghe ý của ông Sở, Sở Duyệt hiện nay vẫn không thể gả vào phủ tổng thống.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
16 chương
33 chương
21 chương
10 chương
82 chương