Buổi sáng. Sở Nhan chạy bộ rèn luyện sức khỏe trở về, vừa bước vào đại sảnh, Lý Nhân liền gọi cô lại: "Tiểu Nhan, chiếc áo lần trước con bảo mẹ giặt khô, mẹ đã lấy về rồi, hãy mau trả cho bạn con đi." Sở Nhan lập tức ngạc nhiên, thời gian này quá bận khiến cô quên hết mọi việc, vì thế chiếc áo khoác của Chiến Tây Dương vẫn chưa trả cho anh ấy, cô thầm xấu hổ, nói với mẹ mình: "Mẹ, khi con đi làm mẹ nhớ nhắc con một tiếng nhé! Con sợ sẽ lại quên mất!" "Là đồng nghiệp nào của con vậy? Hay là anh chàng con thích?" Lý Ân tò mò hỏi, bây giờ con gái thứ hai đã sắp thành phu nhân tổng thống rồi, bà bắt đầu lo lắng cho con gái lớn, còn hai tháng nữa là sinh nhật hai mươi chín tuổi của cô. "Mẹ, chỉ là một bác sĩ trong bệnh viện thôi, lần trước con bị lạnh trong bệnh viện, cậu ta cho con mượn để mặc." Sở Nhan cười đáp, chuẩn bị về phòng thay đồ rồi đi làm. Lý Ân cầm chiếc áo đã giặt sạch ra, bên ngoài có bọc một lớp túi chống bụi. Chiếc áo này nhìn là biết áo khoác nam đặt may cao cấp, xem ra gia cảnh của bác sĩ đó cũng rất giàu có. Hơn nữa nhìn độ dài của chiếc áo này cũng có thể thấy bác sĩ đó rất cao, khiếu thẩm mỹ cũng không tồi, vì kiểu dáng áo rất đẹp. Lý Nhân nghĩ có khi nào bác sĩ đó cũng rất đẹp trai không? Nhan Dương bước xuống thấy mẹ mình cứ nhìn chiếc áo khoác kia chằm chặp, cô cười nói: "Mẹ, mẹ nhìn áo của người ta làm gì thế?" "Tiểu Nhan, bác sĩ đó có phải rất cao lớn rất đẹp trai không? Nếu như người ta không tồi, con có thể thử gặp gỡ trò chuyện, phát triển mối quan hệ!" "Mẹ ơi, mẹ nghĩ nhiều rồi, người ta nhỏ hơn con mấy tuổi, hơn nữa là con trai cưng của tổng thống Chiến tiền nhiệm, em họ của tổng thống đương nhiệm, mẹ thấy người ta có thích con không? Người ta còn trẻ lắm!" Nhan Dương nói xong liền cầm áo đi làm. Lý Nhân sau lưng nghe vậy lập tức thấy không có hi vọng, tuổi tác của con gái bà thích hợp với những người đàn ông trưởng thành hơn. Khi Sở Nhan bước ra khỏi cửa, nhìn thời gian hiển thị trên xe, cô đã không có nhiều thời gian nữa, cô phải đi chuẩn bị cho một cuộc họp khẩn cấp, xem ra đành phải đợi tới trưa hẹn Chiến Tây Dương ra trả áo, nhân tiện mời anh ăn cơm, dù sao thì mượn đồ của người ta không đáp lễ cũng không được. Sở Nhan cũng đã báo danh đi ứng tuyển nghị viên bộ ngoại giao, cô làm rất tốt ở lĩnh vực ngoại giao, trước đây cô từng làm phó tổng giám đốc ngân hàng ở nước ngoài, thành tích công việc cũng không tồi, nếu như không phải vì ba mẹ đã cao tuổi, khi đó cô lại là con gái duy nhất, phải trở về bên ba mẹ, thì có lẽ cô vẫn tiếp tục ở nước ngoài phát triển. Sở Nhan cũng thích công việc hiện tại, nỗ lực và phong phú, hơn nữa cô rất yêu thích cuộc sống mà hàng ngày như đánh trận thế này. Cô thích khiến bản thân luôn trong trạng thái căng thẳng. Mười một rưỡi trưa, đợi mọi người chuẩn bị đi ăn cơm, Sở Nhan mới nhớ tới chiếc áo khoác của Chiến Tây Dương ở trong xe. Cô cầm điện thoại lên, lại phát hiện ra không có số của anh, cô đành gõ cửa phòng xin Tịch Phong Hàn, Tịch Phong Hàn cho cô số điện thoại của Chiến Tây Dương, hỏi cô lát nữa có ăn cơm cùng anh và Sở Duyệt không. Sở Nhan liền nói việc định mời Chiến Tây Dương ăn trưa. Tịch Phong Hàn cũng không ép buộc, Sở Duyệt về lại nhà họ Sở, anh quyết định cùng cô về gặp người nhà, anh hi vọng người nhà họ Sở có thể đối xử công bằng với Sở Duyệt, đừng vì quá khứ của cô mà có thành kiến, vì thế, anh dùng thân phận tổng thống để đi ủng hộ cô. "Vậy chiều gặp lại!" Tịch Phong Hàn nói với Sở Nhan sau đó đứng dậy đi về nơi ở của mình. Sở Nhan cầm điện thoại đi ra hành lang gọi điện cho Chiến Tây Dương. "Alo!" Đầu dây bên kia là giọng nói hào sảng của chàng trai trẻ. "Alo! Chào cậu! Chiến thiếu gia, tôi là Sở Nhan." "À... Sở tiểu thư, có việc gì không?" Đầu dây bên kia Chiến Tây Dương cũng rất ngạc nhiên. "Là thế này, còn nhớ chiếc áo lần trước tôi mượn của cậu không? Tôi đã giặt sạch rồi, tôi định trưa mời cậu ăn cơm và trả lại áo cho cậu." Sở Nhan cười nói. "Được thôi! Vừa hay trưa tôi cũng chưa ăn cơm, lát nữa cùng đi ăn nhé!" Chiến Tây Dương nhiệt tình ủng hộ. "Được! Vậy bây giờ tôi tới bệnh viện đón cậu nhé! Hay cậu tự lái xe tới?" "Đón tôi được không? Hôm nay tôi hơi mệt, không muốn lái xe." Chiến Tây Dương lên tiếng nói. "Được thôi! Hai mươi phút nữa sẽ tới, tôi sẽ đặt trước nhà hàng, cậu đợi tôi ở trước cổng bệnh viện. "Được thôi!" Ngắt điện thoại, Sở Nhan chuẩn bị xuất phát. Trong bệnh viện, Chiến Tây Dương đang chuẩn bị đi ăn cùng đồng nghiệp, lúc này anh liền hủy hẹn ăn cơm, cởi bỏ áo blouse trắng mặc bên ngoài, bước tới gương bên cạnh, ngắm nghía kỹ lưỡng trang phục ngày hôm nay. Tính cách của anh thuộc diện vui vẻ hướng ngoại, vì thế phong cách ăn mặc cũng rất trẻ trung, một chiếc áo len màu xám, một chiếc áo khoác màu kaki, kết hợp với quần tây, mái tóc được cắt tỉa gọn gàng thời trang, Chiến Tây Dương mỉm cười tự tin. Để lộ hàng răng trắng bóng thẳng tặp, nụ cười của anh cũng thuộc loại rạng rỡ cuốn hút. Đồng nghiệp đi ăn cơm vì quên điện thoại nên lại quay về lấy, thấy Chiến Tây Dương đang đứng soi gương liền trêu chọc: "Ôi! Tây Dương, có hẹn sao thế?" Chiến Tây Dương gật đầu cười: "Đúng vậy!" "Với bạn gái sao?" "A... cũng coi là vậy!" Chiến Tây Dương mỉm cười bối rối, gương mặt nóng bừng, anh thực sự không dám thừa nhận Sở Nhan là bạn gái của mình. Dù sao thì vẫn chưa hề xác nhận gì cả. Chiến Tây Dương đứng ngoài cửa đợi Sở Nhan, vừa hay có mấy y sĩ trẻ tuổi xinh đẹp đi ngang qua vây lấy anh nói chuyện, Chiến Tây Dương cũng không thể làm mặt lạnh không quan tâm, hơn nữa những y tá này đều nói chuyện với anh về tình hình của bệnh nhân, vì thế anh vừa nói chuyện với họ vừa đợi Sở Nhan. Một lát sau, một chiếc Mercedes màu đen chạy tới, cửa sổ xe hạ xuống, bóng dáng gợi cảm và nho nhã của Sở Nhan ngồi trên ghế lại, Chiến tây Dương vội vàng chào mấy ý ta: "Tôi đi trước đây." Chiến Tây Dương ngồi vào trong xe, Sở Nhan nói đùa: "Chiến thiếu gia, xem ra cậu rất được hoan nghênh ở bệnh viện, đặc biệt là các y tá trẻ tuổi rất thích cậu đấy!" Chiến Tây Dương lập tức bối rối: "Đồng nghiệp trò chuyện với nhau thôi! Không có gì cả." Sở Nhan mỉm cười: "Năm nay cậu cũng hai sáu rồi!" "Mấy tháng nữa là hai bảy rồi." "Tôi hai chín! Lớn hơn cậu hai tuổi!" "Không có! Tôi thấy cô rất trẻ, không hề già chút nào." Chiến Tây Dương vội vàng an ủi cô. "Già rồi! Tôi sắp ba mươi tới nơi rồi!" Sở Nhan tự cười mình, chắc các cô gái đều rất sợ tuổi tác! Sở Nhan cũng vậy, mặc dù nhan sắc của cô không hề già nhưng năm tháng cũng rất dễ tàn phá một con người. Chiến Tây Dương mỉm cười: "Tôi thấy cô rất trẻ! Hơn nữa cô có khí chất chín chắn hơn những cô gái ít tuổi.” "Đúng vậy! Cậu cũng thấy tôi chín chắn, chín chắn chính là tín hiệu của tuổi già, tôi còn muốn giả nai đấy! Bây giờ tôi chọn đồ đều không dám chọn màu quá già dặn." Sở Nhan cười ha ha, Chiến Tây Dương ở bên cạnh cũng mỉm cười để lộ hàm răng trắng bóng, ánh mắt hứng thú nhìn nụ cười rạng rỡ của Sở Nhan.