Nửa giờ sau, Chiến Tây Dương và Trì Dương đã sắp xếp xong đoàn xe, Tịch Phong Hàn nằm trên giường được đẩy vào xe, Sở Duyệt không đi cùng lên xe, chỉ có Chiến Tây Dương và mấy bác sĩ lên cùng. Viện trưởng cũng lo lắng đứng bên cạnh, nhưng đây là mệnh lệnh của Tịch Phong Hàn, ông không thể quản được. Sở Nhan lái xe đưa Sở Duyệt và Trì Dương chạy về hướng phủ tổng thống, trên xe ba người vô cùng lo lắng, cũng không hề trò chuyện gì, mắt nhìn về phía chiếc xe đen được đoàn xe bảo vệ ở phía trước, hi vọng có thể vượt qua cửa ải lần này. Tại phủ tổng thống, Trì Dương đã giải tán đám đông, Tịch Phong Hàn được đưa về phòng nghỉ bên cạnh phòng làm việc của anh, Sở Duyệt và Trì Dương vào giúp anh mặc đồ, còn thiết bị ghi hình chương trình đã khởi động sẵn, chỉ đợi Tịch Phong Hàn tới. Trợ lý đời sống của Tịch Phong Hàn cũng đã tới, giúp anh chỉnh đốn trang phục và kiểu tóc. Chiến Tây Dương bên cạnh liên tục nhìn đồng hồ, chỉ sợ Tịch Phong Hàn ngồi quá lâu, gây áp lực cho vết thương. Sau khi nhanh chóng hoàn tất tất cả, Tịch Phong Hàn tự bước ra, tay anh hơi đặt lên ngực, ngồi xuống vị trí của mình. Mọi người xung quanh đều tránh xa điểm ghi hình của ống kính, Trì Dương nói xong một tiếng chuẩn bị, việc ghi hình bắt đầu. Tịch Phong Hàn trong video nho nhã, quý phái nhìn ống kính, đầu tiên anh hỏi thăm động viên người trong vùng thiên tai, bày tỏ mình đang xử lý công việc quốc gia quan trọng, giải quyết những lời đồn đại không có thực, truyền tải năng lượng đích thực. Mười mấy phút ngắn ngủi, Tịch Phong Hàn biểu hiện rất hoàn hảo, khiến người xem có thể nhìn thấy một tổng thống khỏe mạnh. Khi nói xong câu cuối cùng, Tịch Phong Hàn gật đầu mỉm cười kết thúc video, giây sau đó anh liền ôm ngực như thể đang phải nhẫn nhịn nỗi đau rất lớn. Chiến Tây Dương ở bên cạnh lập tức gọi vệ sĩ đỡ anh lên giường, sau khi nằm xuống, Chiến Tây Dương và bác sĩ lập tức tới kiểm tra vết thương cho anh. Lúc này, Sở Duyệt vô cùng lo lắng nhưng cô không thể làm gì cả, chỉ có thể lặng lẽ nhìn người đàn ông này phải chịu đựng đau đớn dày vò, cô thực sự hi vọng vết thương của anh có thể chuyển được sang người cô, tại sao lại khiến anh phải chịu đau như vậy? Anh còn có cả một quốc gia phải lãnh đạo. Chiến Tây Dương kiểm tra xong bước ra, trán anh đã lấm tấm mồ hôi, Sở Nhan bước tới hỏi: "Chiến thiếu gia, tình hình của tổng thống có nghiêm trọng không?" "Không sao, bây giờ chúng tôi phải về bệnh viện ngay, thời gian tới anh ấy không được làm bất cứ việc gì, cần tĩnh dưỡng." "Được, sắp tới sẽ tương đối đơn giản, sẽ có các nghị viên xử lý." Trì Dương cảm thấy rằng có video này, nhiều việc sẽ được giải quyết dễ dàng, vì Tịch Phong Hàn chính là người quyền uy nhất nước, sự xuất hiện của anh đại diện cho một sức mạnh hùng mạnh. Tuy nhiên người đàn ông mạnh mẽ này lúc này không thể không nằm trên giường, để người khác đẩy đi. Khi bác sĩ và vệ sĩ đẩy Tịch Phong Hàn ra khỏi cửa, Chiến Tây Dương lập tức đi cùng, tuy nhiên chứng tụt đường huyết khiến người anh lảo đảo, ngay lập tức một cánh tay mảnh mai đỡ vội lấy anh, là Sở Nhan, cô được Tịch Phong Hàn nhờ cậy phải để ý kĩ tình hình của anh. "Chiến thiếu gia, tôi thấy thể lực của anh không thể cầm cự thêm, về tới bệnh viện anh cũng nên nghỉ ngơi đi." Chiến Tây Dương nghe Sở Nhan nói vậy, không hiểu sao anh không muốn tỏ ra yếu ớt trước mặt cô gái này, anh lập tức lấy tinh thần, lắc đầu cười nói: "Không sao đâu, tôi có thể gắng gượng được." Sở Nhan thấy anh cố gắng lấy lại tinh thần, mỉm cười nói: "Về viện thôi." "Sở Nhan, cô cùng Tịch thiếu về viện chăm sóc, tôi ở lại đây xử lý một số công việc, muộn một chút sẽ vào." "Được thôi! Bên đó tôi sẽ ứng phó." Sở Nhan nói xong liền đi ra, Chiến Tây Dương cũng vội chạy theo. Khi Chiến Tây Dương chuẩn bị lên xe, Tịch Phong Hàn liền nói với anh: "Để Tiểu Duyệt đi cùng anh, em ngồi xe Sở Nhan, lên xe rồi ngủ một lát, đừng để mình mệt lả." "Được thôi!" Chiến Tây Dương gật đầu, sau khi Sở Nhan lên xe, anh liền đi về phía xe của cô, Sở Nhan đợi anh lên xe xong liền nói với anh: "Cậu ngủ một lát đi! Tôi lái xe!" Chiến Tây Dương thắt dây an toàn xong liền ngửa đầu nhắm mắt, Sở Nhan quay lại nhìn anh thì thấy nét mặt ngủ như một đứa trẻ của anh, cô mỉm cười, đúng là cực cho anh, nghe nói con trai của tổng thống Chiến trước đây là một thiên tài y học, còn ít tuổi nhưng đã giành được vô số giải thưởng của giới y thuật, xem ra, anh ta đúng là danh bất hư truyền. Chiến Tây Dương rất mệt, quãng đường từ phủ tổng thống tới bệnh viện không tới hai mươi phút đã tới, Tịch Phong Hàn được đưa vào phòng bệnh, Sở Nhan sau khi dừng xe lại liền nhìn Chiến Tây Dương vẫn còn đang ngủ rất ngon ở bên cạnh, cô thực sự không nhẫn tâm đánh thức anh dậy, nhưng cứ để anh nằm ngủ thế này sẽ nhiễm lạnh. Dù sao thì bây giờ là thời tiết mùa đông, anh chỉ mặc một chiếc áo blouse trắng, bên trong hình như cũng chỉ mặc một chiếc áo len, thấy anh khoanh tay trước ngực, xem chừng rất lạnh. Sở Nhan không biết phải làm sao, đành gọi anh: "Chiến thiếu gia, chúng ta tới nơi rồi!" Chiến Tây Dương nghe thấy tiếng gọi, mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy đã tới bãi đậu xe của bệnh viện, anh liền quay đầu nhìn Sở Nhan, vội vàng đưa tay xoa miệng, chỉ sợ tư thế ngủ của mình quá khó coi. "Cậu thật dễ thương!" Sở Nhan mỉm cười khen một câu. Chiến Tây Dương lập tức đỏ mặt. Dễ thương? Trong mắt cô anh dễ thương sao? Không phải đẹp trai, quyến rũ sao? Đối với anh, dễ thương không có tác dụng gì! "Sở tiểu thư, sau này cô đừng dùng từ đó hình dung tôi nữa, dù sao tôi cũng là đàn ông." Chiến Tây Dương gãi đầu yếu ớt phản bác. "Vậy cậu cũng đừng gọi tôi là Sở tiểu thư nữa, sau này em gái tôi sẽ gả cho anh họ cậu, theo vai vế, cậu hãy gọi tôi là chị Sở Nhan đi!" Sở Nhan mỉm cười, có một đứa em trai đáng yêu thế này cũng không tồi. Gương mặt tuấn tú của Chiến Tây Dương lập tức cứng đơ vài giây, chị? Sở Nhan cũng không đùa với anh nữa, cô bước xuống khoác áo của mình đi theo vệ sĩ, sau lưng Chiến Tây Dương nheo mắt một lát, cảm giác đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, anh phải ngủ thêm mới được. Khi tới trước phòng bệnh, Chiến Tây Dương kiểm tra kỹwhigd lưỡng cho Tịch Phong Hàn, sau đó mới về phòng mình nằm nghỉ. Tịch Phong Hàn vẫn không muốn nói việc này với mẹ mình nhưng điện thoại của Tịch phu nhân đã gọi tới, Tịch Phong Hàn đích thân nghe điện thoại, cuối cùng anh với nói với mẹ mình đang ở bệnh viện, Tịch phu nhân nghe xong lập tức giật mình, sau đó liền vội vàng tới bệnh viện. Y tá đã chuẩn bị xong bữa sáng cho anh, lần này Sở Duyệt xúc cho anh ăn, lần trước khi cô bị thương anh cũng xúc cho cô anh nhiều lần. Bây giờ cuối cùng đã tới lượt cô chăm sóc cho anh. Tâm trạng của Tịch Phong Hàn rất vui, nhìn Sở Duyệt thổi cháo, dùng đôi môi hồng nếm thử nhiệt độ, khóe miệng anh khẽ mỉm cười. "Nào." Sở Duyệt đưa tới miệng anh. Tịch Phong Hàn ăn cháo, ánh mắt nhìn chằm chặp lên mặt cô, cả đời này anh cũng không muốn để người con gái này biến mất khỏi tầm mắt mình.