Sáng sớm, Tịch Phong Hàn tỉnh lại. Chiến Tây Dương cùng vài bác sỹ lập tức kiểm tra kỹ lưỡng cho anh. Còn Sở Duyệt đi ra ngoài với bộ dạng mệt mỏi. Sở Nhan bước tới, nhìn sắc mặt em gái cô phờ phạc, trên khuôn mặt cô còn vết máu khô.
Xem ra, từ lúc cô bị bắt tới nay chưa có thời gian để lo cho bản thân.
Không khí bên ngoài hành lang lạnh hơn ở bên trong phòng. Sở Nhan lập tức lấy chiếc áo của Chiến Tây Dương khoác lên người Sở Duyệt. Sở Duyệt lập tức cười nói: "Không cần đâu, em khỏe lắm."
Sở Nhan vỗ vào người cô: "Không sao đâu, em mặc đi! Chị đã ngủ một lát rồi, không còn lạnh. Nếu em muốn nghỉ ngơi thì qua phòng bên cạnh nghỉ đi."
Sở Duyệt gật đầu, cô đã thức cả một đêm, quả thực rất mệt, sắc mặt cũng không tốt. Lúc này, Trì Dương bước vào từ phòng bên cạnh, sắc mặt tốt hơn nhiều vì đã ngủ được vài tiếng.
"Trợ lý Sở, Sở tiểu thư, hai người đi nghỉ đi. Còn lại để tôi trông cho!"
"Ở đây cách không xa nhà họ Sở, chỉ mất khoảng 20 phút đi xe. Sáng sớm chẳng có xe đi lại. Tiểu Duyệt chị đưa em về nhà tắm rửa. Chị nghĩ tổng thống tỉnh dậy cũng không muốn thấy em tiều tụy thế này đâu. Anh ấy sẽ không yên tâm." Sở Nhan nói.
Sở Duyệt cười: "Vâng!"
Hai chi em rời bệnh viện, Trì Dương thở một tiếng dài. Không ngờ chuyện tình yêu của Tịch thiếu gia lại có kết quả tốt đẹp này. Bây giờ tiểu thư Hỏa Hỏa đã có thân phận mới, ai nói là không xứng với tổng thống chứ?
Chiếc xe đến thẳng nhà họ Sở. Trên đường đi, Sở Duyệt và Sở Nhan vẫn còn khá lạ lẫm với nhau. Nhưng ánh mắt họ nhìn nhau đầy tình thân của hai chị em ruột. Tìm cảm đó khiến hai người gần nhau hơn: "Em trở về thì tốt quá rồi. Em không biết những năm tháng qua cha mẹ đã sống như thế nào đâu! Khi em bị bắt đi, lúc đó chị mới khoảng 3 tuổi. Chị lúc đó chưa hiểu gì, nhưng về sau, chì biết cha mẹ chưa bao giờ quên được chuyện đó. Em trở về, nỗi đau khổ của họ đã hết." Sở Nhan thở dài nói.
Sở Duyệt mím môi, cô biết khi cô mới ra đời, cô là cục cưng của cha mẹ cô. Vì trên người cô được mặt bộ quần áo đẹp nhất: "Em bị người ta bắt đi ở trên quảng trường. Khi đó mẹ đang trông em cùng hai người bảo mẫu khác thì đột nhiên có một người đàn ông tới ôm em và mang đi. Khi đó tình trạng giao thông và thông tin không như bây giờ! Vì thế khi tìm thấy lũ cướp đó thì chúng nói em đã..." Sở Nhan nói trong nước mắt.
Sở Duyệt không biết ngày xưa vì sao Locke lại tìm tới cô. Nhưng bây giờ cô đã hiểu, Locke chọn người thường nhắm tới những gia đình có thân thế. Hắn sớm đã để mắt tới gia đình cô nên mới cướp cô đi. Đồng thời cách xa bao nhiêu năm, hắn vẫn biết cha mẹ của cô là ai.
Vì thế, tất cả những bi kịch này là do Locke gây ra. Sở Duyệt hận bản thân mình không đích thân giết hắn ta để trả thù. Thế nhưng cô đã nhìn thấy kết cục của hắn. Cô nghĩ, kẻ này khi chết chắc hẳn rất kinh hãi.
"Em bị cướp đi là do chúng có âm mưu. Bởi vì tên đứng đầu đã lựa chọn em. Tổ chức đó tìm những đứa trẻ trong gia đình có nguồn gien nổi trội trên khắp thế giới, đào tạo thành sát thủ. Em là một trong số đó, vì thế em không trách cha mẹ, chỉ trách tên ác quỷ đó."
Sở Nhan nhìn lộ ra vẻ sợ hãi. Mặc dù cô đã tiếp xúc với bao tầng lớp xã hội thế nhưng tổ chức đen tối như thế thì cô lần đầu tiên được nghe.
"Thì ra là vậy, những kẻ đó thật xấu xa." Sở Nhan tức giận nắm tay nói.
Sở Duyệt cười: "Mọi chuyện đã qua rồi."
"Hãy quên chuyện quá khứ đi, từ ngày hôm nay em là em gái chị, nhị tiểu thư nhà họ Sở ", Sở Nhan an ủi em gái mình.
Sở Duyệt gật đầu: "Vâng! Em sẽ quên chuyện quá khứ đi!"
"Chuyện tình yêu của em và ngài tổng thống, chị đã nghe Trì Dương kể. Quả thực không dám tin hai người đã trải qua nhiều chuyện như thế" Sở Nhan cười nói.
Ánh mắt của Sở Duyệt nhìn cô, có chút ái ngại trong lòng. Cô biết lần trước tại bữa tiệc trong nhà họ Sở, cô thấy Sở Nhan rất quan tâm tới Tịch Phong Hàn. Sở Nhan bây giờ hơi khó xử, nhưng cô nhún vai, cười nói: "Tiểu Duyệt, em đừng suy nghĩ gì nhiều, người như ngài tổng thống, bất kỳ cô gái nào từng tiếp xúc đều có cảm tình! Không có cảm tình mới là lạ." Sở Nhan nói xong lại cười: "Nhưng bây giờ, chị hoàn toàn không còn suy nghĩ gì nữa. Chị thấy tình cảm giữa hai người sẽ không bao giờ có ai xen vào được. Chị thật lòng chúc hai người sẽ được ở bên nhau."
Sở Duyệt có chút ngượng ngùng: "Cảm ơn chị!"
Sở Nhan nhìn em gái cô mặc chiếc áo của Chiến Tây Dương, mới chợt nhớ ra quên không trả áo cho cậu ta.
Trên đường, Sở Nhan gọi điện thoại cho cha mẹ cô. Một lúc sau khoảng 6h sáng, hai vợ chồng Sở Liệt đã đứng ở cửa đợi. Nhìn thấy chiếc xe từ đằng xa, hai vợ chồng cười vui vẻ, lập tức bước tới. Xe vừa dừng, một cô gái dáng người cao, nhỏ nhắn bước ra.
Hai vợ chồng nước mắt lưng tròng, cảm giác như niềm hạnh phúc vô bờ bến đang dâng trào. Con gái yêu của của họ đã trở về, cái cảm giác ấy thật tuyệt vời!
"Cha, mẹ!" Sở Nhan cầm tay Sở Duyệt bước tới trước mặt họ, cô nhìn Sở Duyệt với ánh mắt vui vẻ
Sở Duyệt có cất tiếng gọi: "Cha, mẹ!"
" Tiểu Duyệt của mẹ!" Lý Nhân ôm chặt con gái bà, khóc trong sự vui mừng khôn tả.
"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi" Sở Liệt cũng vui mừng không kém phu nhân của ông, nhưng ông kiềm chế cảm xúc của mình.
Mọi người đi vào trong nhà. Vì phòng của Sở Duyệt vẫn chưa được dọn dẹp nên hai chị em họ ở chung một phòng. Sở Nhan để Sở Duyệt đi tắm, rồi lấy một bộ quần áo sang phòng của cha mẹ cô để tắm.
Sở Duyệt đứng dưới vòi hoa sen gội đầu. Cô quá hạnh phúc, cảm thấy ông trời vẫn thương hại cô, cho cô người đàn ông mà cô yêu thương nhất, cho cô trở về với gia đình và vòng tay của cha mẹ.
Cô muốn cười thành tiếng. Tắm xong cô dùng khăn tắm cuốn lấy mái tóc. Ở trên giường, Sở Nhan đã chuẩn bị cho cô quần áo lót mới và một chiếc áo ngủ. Sở Duyệt mặc vào xong, cô không muốn nghỉ ngơi. Vì cô muốn tới bệnh viện.
Sở Nhan cũng tắm. Khi bước ra hai người nhìn nhau cười. Hai khuôn mặt khi đó trông giống nhau hoàn toàn.
"Chị, một lát nữa em muốn tới bệnh viện."
"Chị cũng đang định đi."
"Vâng!"
Hai người sấy khô tóc. Sở Duyệt mặc quần áo của Sở Nhan, hai nghỉ chỉ chênh nhau khoảng 2cm, nên quần áo có thể mặc chung. Bình thường Sở Duyệt thích màu đen, màu xám, bởi vì từ nhỏ cô chưa bao giờ mặc quần áo màu quá rực rỡ.
Lúc này, Sở Nhan thấy cô mặc một chiếc áo khoác màu xám liền cười: "Đừng mặc tối màu như thế, em mặc bộ này đi!"
Sở Nhan thích những bộ quần áo màu nữ tĩnh một chút dù bình thường cô phải quần áo công sở
Đôi mắt Sở Duyệt sáng lên, cô đưa tay nhận lấy và mặc vào. Sở Nhan đến chỉnh quần áo cho cô, hài lòng gật đầu: "Tuổi của em như thế này nên mặc áo có tông màu thế này. Em mặc vào, trông giống như học sinh mới tốt nghiệp, trông rất trẻ."
Sở Duyệt nhớ tới khi hỏi tuổi của Tịch Phong Hàn. Sau đó anh ấy nói là cô chê anh già. Trong lòng cô có chút đắc ý.
Khuôn mặt của Sở Duyệt rất tươi trẻ, đôi má mịn màng rất đáng yếu.
Sở Nhan thì trông phóng khoáng, lanh lợi và thành thục hơn, toát ra vẻ của một người phụ nữ mạnh mẽ, hiện đại và quyến rũ. Đàn ông bình thường khó có thể chinh phục được cô.
Lúc này Sở Duyệt nhìn chị mình quả thật rất đẹp. Cô cười và nhìn ngắm Sở Nhan. Bây giờ Sở Nhan phải đi làm nên cô mặc một chiếc áo khoác màu xám, bên ngoài là một chiếc áo gió màu đen, đúng kiểu của dân công sở.
Hai chị em đi xuống, vợ chồng Sở Liệt đang chờ họ cùng ăn sáng. Mọi người trong nhà lúc này vẫn đang nghỉ ngơi, nên hai chị em ăn sáng xong liền rời đi.
Khi đi, Sở Nhan quay đầu nhìn cha mẹ: "Cha, mẹ, mọi người có thể sắp có con rể rồi đấy."
"Nhan Nhan, con tìm được bạn trai rồi hả?"
"Không phải con, mà là Tiểu Duyệt. Em ấy sắp trở thành đệ nhất phu nhân rồi."
"Hả! Là ngài tổng thống ư?"
Sở Duyệt đứng cạnh đỏ mặt nhìn Sở Nhan: "Chị, đừng nói chuyện này vội! Còn sớm mà!"
Sở Nhan chỉ chiếc áo trên sô-pha, nói với mẹ cô: "Mẹ, chiếc áo này phiền mẹ giặt giúp con một chút."
"Đây là áo của đàn ông thì phải!"
"Vâng, đó là của bạn con." Sở Nhan nhìn đôi mắt sáng của mẹ cô. Cô thực sự muốn nói, đây chỉ là áo của một người lạ. Cô và Chiến Tây Dương thì chưa thể coi là bạn được.
Nhìn hai con gái bước đi, Sở Liệt và Lý Nhân cuối cùng cũng hiểu vì sao con gái thứ hai của họ cũng phải đi bây giờ. Thì ra, nó đang yêu ngài tổng thống!
"Thân phận của Tiểu Duyệt liệu có..." Lý Nhân lo lắng nói.
"Yên tâm đi, tôi sẽ đi làm cho Tiểu Duyệt một chứng minh thư mới, để cho mọi người biết đó chính là đứa con gái của nhà mình, để nó xứng đáng với ngài tổng thống."
"Vâng! Đúng thế!
Sau khi xe tới bệnh viện thì Tịch Phong Hàn đã được kiểm tra xong, mọi việc đều tốt. Lúc Sở Duyệt đi vào phòng bệnh, Chiến Tây Dương với khuôn mặt mệt mỏi đang ngổi trên ghế ngoài hành lang. Sở Nhan nhớ tới chiếc áo khoác nên bước tới nói: "Chiến thiếu gia, áo của anh tôi mang về nhà, giặt xong tôi sẽ gửi lại anh."
Chiến Tây Dương cố gắng chống lại sự mệt mỏi, cười nói: "Được! Tôi cũng không cần gấp,"
"Tôi thấy anh khá mệt mỏi, anh đi nghỉ đi. " Sở Nhan quan tâm nên khuyên một câu.
Chiến Tây Dương nhìn dung nhan xinh đẹp của cô, tim anh lại đập rộn ràng. Nhớ tới lúc cô ấy tựa vào vai anh để ngủ hơn 1 tiếng đồng hồ, trên cơ thể cô tỏa ra một mùi thơm quyến rũ. Anh bây giờ lại cảm nhận được mùi thơm đó.
"Tôi không sao, tôi còn trụ được" Chiến Tây Dương vừa nói, vừa đứng dậy vươn mình.
Sở Nhan nhìn thấy Trì Dương, cười nói rồi bước tới. Trì Dương cũng là người đàn ông khá đẹp trai lại phóng khoáng. Chiến Tây Dương nhìn hai người họ mặc trang phục công sở đứng cạnh nhau trông như một cặp tình nhân nên hơi trau mày. Lẽ nào họ là một cặp?
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
16 chương
33 chương
21 chương
10 chương
82 chương