12 giờ đêm, đội đột kích do Cố Lượng đứng đầu cuối cùng đã tập kích nhóm thuộc hạ của Locke tại một bãi xử lý xe phế thải. 14 tên sát thủ giống như con rắn mất đầu, không còn cơ hội phản kháng. Tất cả bị tiêu diệt Mọi nguy cơ đã được dẹp bỏ. Một tổ chức quốc tế bị tiêu diệt hoàn toàn. Từ nay trên thế giới này sẽ không còn tên Locke và đám thuộc hạ của hắn. Tổ chức này chỉ còn lại 1 người duy nhất, đó là một cô gái. Trong đêm, Chiến Tây Dương đứng bên giường của Tịch Phong Hàn. Sau khi phẫu thuật xong, anh ấy vẫn chưa tỉnh, thậm chí vẫn chưa qua khỏi cơn nguy hiểm. Mọi triệu chứng đều có thể xảy ra sau khi phẫu thuật. Vì thế, Chiến Tây Dương mặc dù vô cùng mệt mỏi, nhưng anh không thể chợp mắt một lúc nào. Anh phải ở đó để theo dõi. Phía bên ngoài cử, Hỏa Hỏa đợi khoảng nửa tiếng. Cô chỉ nghĩ tới việc làm thế nào có thể vào trong để gặp Tịch Phong Hàn. Cô nghĩ tới một người, không, đó là một gia tộc. Gia tộc đó có quyền đưa cô vào trong. Hỏa Hỏa khởi động xe, lao nhanh tới nhà họ Sở. Vợ chồng nhà họ Sở quay lại. Cả gia đình họ chưa ai ngủ, đều thức để hỏi thăm hỏi. Sở Nhan vốn tính ít nói, trầm tĩnh nhưng nhìn cha mẹ cô bị thương khắp người liền ôm họ khóc. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nhóm cướp đó lại làm như thế?” Sở Nhị phu nhân lo lắng hỏi. “Chúng tôi không biết, sau khi bị bắt, chúng như trút giận lên đầu chúng tôi, không nói gì với chúng tôi, cũng không nói mục đích của chúng” Lý Nhân lắc đầu nói, trong khi đó người giúp việc đang bôi thuốc cho bà. “Dường như chúng không phải là nhóm cướp bình thường, mà là một tổ chức quốc tế. Tôi lo họ lợi dụng để uy hiếp gia tộc nhà chúng ta.” Sở Liệt nói “May mà đội giải cứu tới kịp thời cứu chúng ta ra. Cùng bị bắt còn có một cô gái. Cô ấy hình như bi thương. Nhưng cô ấy đã bỏ đi ngay sau khi được cứu.” “Có thể đó là người mà họ vô tình bắt thôi,”. Sở Tam đoán, “Cũng có khả năng đó là ngoài ý muốn, nếu không, nếu ai đó lợi dụng gia tộc nhà chúng ta thì điều đó thật nghiêm trọng.” Sở lão thái gia nhìn các con cháu với ánh mắt nghiêm nghị., “Các cháu phải nhớ, bất kể nhà họ Sở gặp chuyện gì, điều đầu tiên phải bảo vệ đó là an nguy của quốc gia. Lợi ích của cá nhân và của nhà họ Sở chỉ là thứ hai, không thể đánh mất danh dự của nhà họ Sở. ” “Vâng.” Mọi người trong nhà họ Sở đáp lời. Tại phòng khách sáng đèn rực rỡ, đột nhiệt có người giúp việc tới cho biết có một cô gái bên ngoài muốn gặp. Sở Liệt lập tức hỏi, “Cô gái như thế nào?” “Một cô gái trẻ nhưng trên người có nhiều vết thương.” “Chắc chắn đó là cô gái bị cùng trói với chúng ta. Mau mời cô ấy vào” Sở Liệt vội nói. Hỏa Hỏa bước vào gấp gáp. Tất cả mọi người nhìn cô đều khựng lại trong giây lát. Hỏa Hỏa bị rách miệng, trên mặt còn có vệt hằn bàn tay của Locke, lúc này vẫn còn đỏ khiến không ai trong số mọi người nhận ra, cô là người lần trước xuất hiện cùng Lăng Hi. Những có một người nhìn một lát thì nhận ra. Đó là Sở Nhan, cô gặp cô gái này vài lần trước đó. Cô cũng nhận ra đó là cô gái mà mình gặp ở thư viện. “Là chị?’ Sở Nhan ngạc nhiên nhìn cô ta. Hỏa Hỏa thấy cả nhà họ Sở đều đang ở đó, cô nhìn Sở lão thái gia ở trên ghế sô-pha, bên cạnh là vợ chồng Sợ Liệt đang được băng bó. Nước mắt cô trực tuôn trào. Trong lòng cô đầy bất ngờ và hạnh phúc. “Tiểu thư, để tôi gọi người bôi thuốc cho cô, lấy đá cho cô trườm vết thương” Lý Nhân xót xa nhìn cô gái. “Không, cháu không có thời gian. Cháu đến để nói với mọi người rằng cháu là ai. ” Hỏa Hỏa có phần nghẹn giọng. “Chị không phải là bạn gái của thiếu gia nhà họ Lăng ư? Hình như cô tên là Tiểu Duyệt?” Sở Nhan hỏi. “Đúng, tôi là Tiểu Duyệt, nhưng tên thật của tôi là Sở Duyệt.” “Sở Duyệt? Sao cô lại có tên này? ”Lý Nhân kinh ngạc, đây là tên con gái của họ. Tất cả mọi người ở đó đều biết đứa con của vợ chồng họ bị bắt đi có tên là Sở Duyệt. Tại sao cô gái này đột nhiên lại nhận mình là Sở Duyệt? Hỏa Hỏa cố nén nỗi xúc động và bị thương. Cô thở một hơi dài, “Cháu biết Sở Duyệt là tên con gái của hai người, còn cháu... Cháu chính là đứa con mất tích hơn hai mươi năm trước đó. Cháu tên là Sở Duyệt, là con của hai người.” “Tại sao có thể thế được? Sao cô có thể là con gái của chúng tôi. Con gái của chúng tôi đã...” Lý Nhân không muốn nhắc lại chuyện đau lòng trước đây. Mặc dù bà không trách cô gái này, nhưng những gì bà biết là con gái họ đã qua đời. Hỏa Hỏa lấy điện thoại, cô tìm bức ảnh duy nhất mà cô còn lưu giữ, “Đây là bức anh cháu hồi nhỏ. Mọi người xem, có phải là con gái của hai người không?” Lý Nhân lập tức cầm điện thoại, nhìn cô bé đáng yêu đang ngủ trong nôi. Dù chẳng cần nhận ra quần áo và chiếc vòng trên người, chỉ cần nhìn khuôn mặt là nhận ra ngay đó là con gái của bà. Đôi mắt bà rưng rưng nước mắt. Bà gật đầu, “Đúng. Đó là bức ảnh con gái của tôi. Cháu đúng là đứa bé trong ảnh này ư?” Hỏa Hỏa không trách họ. Vì trong lòng họ, đứa con gái ấy đã qua đời. Nay cô đột nhiên xuất hiện, họ chắc chắn sẽ không tin. Đó cũng là điều có thể hiểu. Sở Liệt và Sở Nhan cũng bước tới cầm điện thoại. Sở Liệt cũng xúc động. Đứa con gái mất tích hai năm qua đột nhiên xuất hiện trước mắt ông, nỗi đau trong lòng ông trào dâng. Hỏa Hỏa đột nhiên lấy ra một bản xét nghiệm trong túi áo, nói với Lý Nhân. “Đây là giấy xét nghiệm dna của cháu với bác. Bác còn nhớ lần trước cháu nhổ một sợi tóc của bác trong vườn hoa chứ. Cháu dùng nó để đi xét nghiệm. Còn đây là kết quả.” Lý Nhân xúc động đưa tay nhận lấy. Bà thấy trong giấy xét nghiệm ghi rõ, “Kết quả xét nghiệm xác nhận mối quan hệ mẹ đẻ-con gái” “Thật sao, cháu thực sự là con gái của ta ư?” khi Lý Nhân đang chuẩn bị ôm lấy Hỏa Hỏa thì Sở Nhan bước tới nói, “Em nói em là em gái tôi, ngoài những thứ này, còn có gì khác chứng minh không? Lúc đó tôi cũng ở đấy nên có thể nghi ngờ, có thể cô cũng đã lấy trộm dna của tôi?”