“Đúng, lúc đó con tám tuổi! Tay ôm chặt tiểu Bát không chịu buông. Ba con dành phải đem con giam trong phòng, rồi nhờ người mang tiểu Bát đi chôn cất, cũng không để con biết, chỉ sợ con chạy tới đó sẽ nguy hiểm.” “Nhưng cuối cùng con cũng biết.” “Phong Hàn, con là người trọng tình nghĩa, lần này Vân Nhược đi vội vàng, mẹ thực sự rất lo cho con.” Tịch phu nhân xoay người nhìn con trai. Ở trước mặt mẹ, lúc này Tịch Phong Hàn vô cùng áy náy. Hắn vô thức nhìn thấy trên khuôn mặt xuất hiện những vết chân chim do năm tháng hằn sâu trên khóe mắt mẹ. Mẹ năm nay cũng đã sáu mươi, đáng lẽ ở tuổi này phải có con có cháu đầy đủ cả rồi. Nhưng hắn lại không thể hoàn thành ước nguyện đó, hắn rất thấy có lỗi với mẹ. “Mẹ, mẹ phải chăm sóc tốt cho bản thân, con không sao đâu.” “Phong Hàn, mẹ biết giờ nói ra những việc này là không phù hợp, nhưng con cũng nên nói với mẹ, cô gái kia là ai? Cho dù thân phận cô ấy ra sao thì mẹ cũng không có ý kiến.” Tịch phu nhân quả thực đã phải suy nghĩ rất nhiều, bà cho rằng con mình đang thích một cô gái có gia cảnh không đối xứng. Cho nên, hắn mới một mực không chịu dẫn đến nhà? Mà cô ấy cũng không quan tâm đến điều đó. “Mẹ à, cô ấy đã rời xa con rồi nên mẹ đừng tiếp tục hỏi nữa.” “Tại sao cô ấy lại rời xa con? Con đã làm cô ấy đau lòng sao?” Tịch Phong Hàn than nhẹ một tiếng: “Dạ.” “Haiz!” Tịch phu nhân cất tiếng thở dài không tiếp tục truy hỏi nữa. Đứa con này cho dù có là Tổng Thống đi nữa cũng chưa chắc sẽ được các cô gái yêu thích. “Con vừa nhận điện thoại của Lương Thành, bọn họ cuối tháng này sẽ kết hôn.” “Mẹ cũng vừa nhận được lời mời từ Dạ phu nhân, con xem rồi sắp xếp thời gian, chúng ta nhất định phải tới tham dự hôn lễ.” “Con sẽ sắp xếp, dù sao Lương Thành cũng là cánh tay phải của con, cũng như người trong nhà. Hôn lễ của anh ấy, con nhất định sẽ đến tham gia.” Tịch phong Hàn nở nụ cười. “Ở bên phía Dương gia, có thời gian rảnh con cũng nên qua lại hỏi thăm!” “Con sẽ đến.” Hai mẹ cùng đi về phía phòng ăn. Trong thư viện, hôm nay là thứ hai nên buổi trưa cũng không có nhiều người qua lại. Hỏa Hỏa ngồi ở bàn, trên tay đang cầm cuốn nghiên cứu dân tộc Huy tập hai. Cô cẩn thận xem từng chút một, bất cứ hình vẽ nào cô đều không bỏ qua, đồng thời cô tìm nơi cất giữ và chế tạo vàng và bạc để tìm hiểu. Cô nghe theo lời của vài người, cuối cùng cũng tìm được ít tin tức. Ba mẹ ruột của cô trước kia nhất định rất giàu. Vì sợi dây chuyền Trường Mệnh này không dễ mua, hơn nữa từ khi sinh ra cô đã có, lại rất hợp với cơ thể, nhất định trên thế giới này chỉ có một cái duy nhất. Hỏa Hỏa cũng không dám hy vọng ba mẹ bây giờ vẫn còn khỏe, nhưng nếu điều tra ra, cô vẫn muốn biết ba mẹ mình là ai, đó là điều hạnh phúc đối với cô. Lúc này ngồi bên cạnh cô là anh chàng đẹp trai, hắn đã ngôi đây ba ngày rồi, cô có cảm giác hắn có ý với mình. Nhưng hiện tại cô thật sự không có hứng thú tình cảm với bất kỳ ai, trừ cái người cả đời cô không thể với tới kia, có lẽ đời này cô sẽ không yêu thêm người đàn ông nào nữa. “Tiểu thư, sắp đến 12 giờ rồi, cô có hứng thú cùng tôi đi ăn không?” Chàng trai đánh bạo mời cô. Cô giống như bức bình phong trong thư viện. “Thật ngại quá, tôi có hẹn rồi.” “Vậy có thể cho tôi xin số để làm bạn được không?” “Tôi đã có bạn trai.” “Ách! Bạn trai cô làm nghề gì vậy?” Chàng trai không cam lòng, còn muốn biết so với bạn trai cô thì ai xuất sắc hơn. “Anh ấy là người trong giới chính trị, không tiện lộ diện.” Nói xong Hỏa Hỏa đứng dậy rời đi. Chàng trai nghe thấy nhưng vẫn không chùn bước. Từ đó về sau thỉnh thoảng hắn ta lại tới. Cuộc sống của Hỏa Hỏa rất đơn giản, chỉ có hai chỗ để đến, không ở thư viện thì ở phòng trọ. Ba ngày sau. Máy tính của Tịch Phong Hàn gửi đến danh sách thành viên tổ chức cũ của Hỏa Hỏa. Hắn cẩn thận xác nhận, không có cô trong đó, lần này sẽ tổ chức lời kêu gọi toàn cầu nhất định sẽ có tầm ảnh hưởng lớn. Lần này, Tịnh Phong Hàn có dự cảm tổ chức này sẽ nhắm về hắn. Hắn không buông tha cho nhóm người này, những người này sẽ không ngừng moi móc thông tin bất lợi, chắc chắn người đứng sau tất cả việc này là người rất hận hắn. Một ly cà phê vừa được đưa đến bàn, Tịnh Phong Hàn đứng sát bên cửa sổ nhìn ra khoảng không vô định. Hắn lại muốn đi tìm cô. Kỳ thực chỉ cần để Trì Dương điều tra một chút là có thể tìm ra cô xuất nhập cảnh ở đâu và hiện giờ cô đang sống ở thành phố nào. Hắn vẫn âm thầm chịu đựng không làm gì cả, nhưng khi khi nhìn bảng danh sách thành viên thì trong lòng liền kích động mãnh liệt. Tổ chức này có phát hiện ra cô vẫn còn sống hay không? Một khi phát hiện ra cô sẽ gặp nguy hiểm. Có lẽ hắn nên tìm và cảnh báo cho cô, để cô trốn đi thật xa, đừng xuất hiện ở trong nước nữa. Đúng vậy, có lẽ đây là cái cớ tốt nhất để đi tìm cô. Tịch Phong cười trong đau khổ. Giờ phút này tìm cô cũng cần tự mình tìm một lý do hợp lý. Lòng nghĩ muốn ở bên nhau, hắn liền nối máy với Trì Dương rồi dặn dò xuống: “Tôi muốn cậu tự mình đến sân bay thay tôi tìm tung tích của Hỏa Hỏa. Bắt đầu ra từ ngày cô ấy biến mất, và phải tìm ra hiện tại cô ấy sống ở đâu.” “Dạ!” Trì Dương lên tiếng. Quyền hạn của Trì Dương rất lớn, hắn lập tức bắt tay vào điều tra. Một ngày trước khi Hỏa hỏa mất tích, hắn phát hiện cô có mặt tại sân bay. Cô lấy tên Trương Diễm để xuất cảnh, cả người bịt kín chỉ để lộ mỗi chân. Nhưng hắn vẫn nhận ra cô. Trên người cô có khí chất mạnh mẽ mà những cô gái công sở không hề có. Mặc dù các ngôi sao cũng thích ăn mặc như vậy khi xuất cảnh, nhưng hắn chắc chắn người này chính là Hỏa Hỏa. Đã xác định được cô đã đáp chuyến bay đến nước láng giềng, sau đó hắn tìm được phòng khách sạn mà cô nghỉ chân, cuối cùng tra được cô ở lại đây một tháng. Ngay sau đó Trì Dương tiếp tục có phát hiện mới, sáng ngày hôm sau, khi tuyên bố Dương Vân Nhược chết, cô liền dùng cái tên Trần Na để quay về nước. Lúc gặp cô trên máy bay, trong lòng Trì Dương có chút căng thẳng, cô cứ như vậy mà về nước sao? Chẳng lẽ cô đã biết tin phu nhân Tổng Thống đã qua đời nên mới đột ngột trở về? Hay cô có dự định tiếp cận Tổng Thống? Trì Dương vẫn tiếp tục điều tra, phát hiện cô lấy thân phận Trần Na sống trong khách sạn một tuần. Ngay sau đó liền trả phòng. Sau đó cô không tiếp tục thêu phòng khách sạn trong nội thành nữa. Trì Dương quyết định đến cục công an tìm hồ sơ nhà cho thuê, quả nhiên tìm được tên Trần Na. Cô đã thuê một phòng trọ nhỏ, ảnh trên giấy tờ tùy thân đúng là Hỏa Hỏa. Trì Dương lấp tức khoanh vùng điều tra, phát hiện cô đi làm, nhưng lại làm việc trong thư viện thành phố. Trì Dương cũng chỉ mất hai ngày để tra ra thông tin, có điều Tịch Phong Hàn quá bận rộn với việc nội vụ nên hắn cũng chưa kịp báo tin. Hắn cũng không biết có nên nói với Tổng Thống việc Hỏa Hỏa đang sống trong nội thành nữa không. Hiển nhiên, hắn cũng xác định được một việc là Hỏa Hỏa không có dự định đến tìm Tịch Phong Hàn, cô lựa chọn một cuộc sống bình yên.