Chín giờ sáng.
Dương Vân Nhược nhận được điện thoại của cục trưởng Lưu, đã tra ra được người con gái mà cô gửi ảnh, đồng thời gửi tin thu thập được vào điện thoại cô.
Dương Vân Nhược mở ra xem, chỉ thấy trong ảnh là Giản Hinh nhưng trẻ hơn vài tuổi, cô khẽ mỉm cười nom như một cô gái ngoan ngoãn, mềm mại khiến người ta vừa thấy đã muốn bảo vệ.
Mà cô lại phát hiện ra rằng, tên thật của cô ấy không phải Giản Hinh, mà là Mễ Liễu.
"Mễ Liễu?" Dương Vân Nhược nghiền ngẫm chiếc tên lạ lùng này, hóa ra Giản Hinh chỉ là thân phận giả của cô ta, còn tên thật của cô ta là Mễ Liễu. Ở trên có địa chỉ của cô ta, cũng có cả ngày tháng năm sinh. Cô ta vậy mà lại cùng tuổi với cô, chỉ nhỏ hơn cô vài tháng.
Dương Vân Nhược híp mắt, nhìn người con gái trong tấm hình, khẽ chất vấn: "Rốt cuộc cô là ai? Cô là người nào?"
Dương Vân Nhược thở dài một hơi, cô nhìn dòng địa chỉ ở trên, có chút do dự không biết có nên tới tìm cô ta không.
Chỉ là cô không biết rằng dòng địa chỉ đó vốn chẳng tìm được Mễ Liễu.
Mễ Liễu luc này sớm đã thay một bộ quần áo màu be, đang ở sân bắn, nhắm thẳng vào hồng tâm cách hơn trăm mét, nổ súng dứt khoát.
Mà thành tích cũng tốt vô cùng, cô thông qua lần kiểm tra này, tiếp theo chính là hạng mục leo lên đỉnh núi, mỗi hạng mục đều là việc mà người bình thường rất khó có thể làm được, đối với Mễ Liễu cuộc kiểm tra này chỉ mới bắt đầu, còn rất nhiều ải khó mà cô chưa trải qua.
Ba ngày sau, một chiếc máy bay tư nhân lớn đỗ xuống sân bay quân sự, người đàn ông đang bước xuống cầu thang máy bay chính là Tịch Phong Hàn vừa về nước. Hắn mặc một bộ quần áo nghiêm chỉnh màu đen, lướt qua giữa hàng người đang nghênh đón, bước về phía xe ô tô của mình.
Trì Dương ở bên lập tức ngồi cạnh hắn, báo cáo những việc khẩn cho hắn, Tịch Phong Hàn thu ánh mắt đang nhìn xa xăm của mình lại, vừa lắng nghe vừa mở miệng đưa ra những quyết sách.
Mà chờ đợi hắn còn có vài tập tài liệu quan trọng đang cần xét duyệt, hắn phải về văn phòng một chuyến.
Hắn vừa về nước, Tịch phu nhân đã gọi điện qua, Tịch Phong Hàn không muốn làm mẹ lo lắng, mau chóng nghe điện: "Alo, mẹ ạ."
"Phong Hàn đã về nước rồi hả? Tối nay có thời gian ăn bữa cơm gia đình không?"
"Được ạ! Con sẽ sắp xếp để tới với mẹ."
"Chắc chắn rồi đấy nhé, mẹ đợi con về." Tich phu nhân nói xong liền gọi điện cho Dương Vân Nhược, Dương Vân Nhước tất nhiên là vui vẻ khôn cùng rồi. Cô và Tịch Phong Hàn vốn rất ít khi gặp nhau, hơn nữa, cô cũng không dám tùy ý làm phiền công việc của hắn. Hắn không chủ động gọi điện tới, cô cũng rất ít khi gọi trước.
Mà tối nay là thời gian gặp lại của cô và anh, cô sao có thể không vui được chứ? Cô lập tức chọn một bộ quần áo đẹp nhất, cũng trang điểm cần thận, đợi tối nay gặp anh.
Công việc của Tịch Phong Hàn tới khoảng hai ba giờ chiều cũng đã gần xong xuôi. Hắn xem xét thời gian, cách giờ về nhà còn hai tiếng nữa, lúc này hắn muốn tới một nơi, đó chính là căn cứ huấn luyện vệ sĩ, đó cũng là nơi mà cứ cách hai tháng anh lại tới kiểm tra một lần, hơn nữa đúng là mấy tháng nay anh cũng chưa qua đó.
"Trì Dương, sắp xếp một chút, tôi muốn tới nơi huấn luyện vệ sĩ xem một vòng."
Trì Dương vừa nghe hắn nói liền biết ngay mục đích thực sự của hắn là gì, anh gật đầu: "Được! Tôi sẽ bảo người bên đó chuẩn bị."
Trong căn cứ huấn luyện vệ sĩ, cuộc kiểm tra hôm nay cũng đã sớm kết thúc, Mễ Liễu tắm rửa gội đầu thay một bộ quần áo sạch sẽ ra ngoài. Ở đây có rất nhiều sách vở, cô rảnh rỗi liền tới ngồi ngâm trong thư viện bổ sung kiến thức có liên quan, hơn nữa có nhiều lúc cô xem tới mức quên cả bản thân.
Mễ Liễu mặc một cái áo phông thoải mái và một chiếc quần dài, cầm một quyển sách ngồi trên sofa xem, xung quanh vốn đang yên lặng, tựa hồ đến cả vài tiếng đùa giỡn ngoài cửa sổ cũng như ngừng lại.
Mà cô đang chìm đắm trong biển sách cũng ngay lập tức mẫn cảm với sự im lặng này, cô híp mắt tập trung nghe, cô nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân trầm ổn ở sau lưng, Mễ Liễu gập sách lại, quay đầu.
Cô vốn cho rằng là một vệ sĩ nào đó đi vào, thế nhưng chẳng ngờ rằng, người đàn ông đi vào từ cửa lớn lại là Tịch Phong Hàn.
Đôi mắt cô không kìm được mà nhiễm đầy sự vui sướng và thích thú, thậm chí ở trước mặt hắn cô như một đứa trẻ, tay chân luống cuống.
"Anh... Sao anh lại tới đây?" Ngay cả nói chuyện cô cũng không nói lưu loát được.
"Tôi tới kiểm tra công việc." Tịch Phong Hàn thấp giongj nói, mắt hắn nhìn thấy trên trán cô còn vương vài vết bầm tím, đáy mắt xẹt qua một chút đau lòng.
"Tôi nghe nói thành tích của cô rất khá." Tịch Phong Hàn tiếp tục nói.
Mễ Liễu ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt lộ ra ý cười nhẹ: "Tôi sẽ cố hết sức có thể để hoàn thành cuộc kiểm tra này."
Trong đôi mắt thâm thúy của Tịch Phong Hàn lộ ra vài sự phức tạp nhìn cô chăm chú, nhiều ngày không gặp, đáy lòng lại càng nhớ nhung hơn.
Mễ Liễu ở trong mắt hắn, gương mặt cười khẽ đỏ lên, nhưng cô lại cúi đầu nhìn mũi giày mình lên tiếng: "Ngài tổng thống, ngài nên tới nơi khác để thị sát rồi."
Tịch Phong Hàn híp mắt: "Cô đây là muốn đuổi tôi đi sao?"
"Ý nghĩa của việc thị sát chính là có lòng quan tâm tới nhân viên của mình, tôi nghe nói cô đã bị thương rất nhiều, cũng nếm đủ đau, có chỗ nào bị thương nặng không?" Ánh mắt của Tịch Phong Hàn quét khắp cả người cô, trong đầu lại hiện lên bóng hình lần trước hắn vô ý nhìn thấy của cô, điều này khiến cả người hắn không khỏi căng thẳng thêm vài phần.
Mễ Liễu mím môi lắc đầu: "Tôi không sao, cảm ơn ngài tổng thống đã quan tâm."
Tịch Phong Hàn nhìn thấy vẻ mặt xa cách và khách khí của cô như vậy, tim của hắn cũng khẽ nhói lên.
Mà vào lúc này, điện thoại của Tịch Phong Hàn kêu lên, hắn cầm lấy xem, tên trên màn hình chính là Dương Vân Nhược.
Mễ Liễu thấy hắn cầm điện thoại, chỉ xem chứ không hề nhận, cô ý thức được đó là ai, cô cầm cuốn sách trên bàn đi nhanh ra khỏi thư viện.
Tịch Phong Hàn nghe máy: "Alo."
"Phong Hàn, bao giờ anh về nhà vậy, có thể tiện đường qua đón em không?" Giọng của Dương Vân Nhược truyền tới.
"Được! Khoảng một tiếng nữa anh tới đón em." Tịch Phong Hàn dịu dàng đáp lại.
"Phong Hàn, đã vài ngày không gặp rồi, em rất nhớ anh." Dương Vân Nhược thổ lộ với hắn qua điện thoại.
"Gặp nhau rồi nói tiếp nhé." Tịch Phong Hàn hạ giọng, cúp máy, ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra vào, bóng dáng của Mễ Liễu đã sớm biến mất rồi.
Thân ảnh đẹp trai của Tịch Phong Hàn hướng về phía cửa, hắn không cố đi tìm Mễ Liễu nữa, mà đi về phía đoàn vệ sĩ của mình, chuẩn bị rời khỏi đây.
Ở trước cánh cửa sổ sát đất cách đó không xa, Mễ Liễu ôm cuốn sách, nhìn nhóm người càng đi càng xa, trái tim của cô cũng dần trào lên một cảm giác mất mát. Cô không rõ là tại sao, đột nhiên trái tim như bị ai bóp lại.
Chẳng rõ vì sao, ngực cô lại cảm thấy khó chịu vô cùng, tại sao cô lại có những cảm giác như vậy? Rốt cuộc trước đây cô và người đàn ông này đã xảy ra chuyện gì? Hắn có chuyện gì chưa nói với cô sao?
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
16 chương
33 chương
21 chương
10 chương
82 chương