Trong lòng Giản Hinh tràn ngập sự mong đợi. Từ lúc cô tỉnh lại đến bây giờ, cô chưa từng chờ mong một chuyện nào như vậy. Cô thật sự rất tò mò với những chuyện đã xảy ra trước khi cô mất trí nhớ.
“Mau nói cho tôi biết, trước kia tôi là người như thế nào? Tôi tên là gì? Tôi đến từ đâu?” Giản Hinh hào hứng như một đứa trẻ, cô ngồi trên sofa, ôm gối ôm vào lòng.
Đợi cô ý thức được lúc này mình hoàn toàn không giống với vẻ bình tĩnh thường ngày, nụ cười của cô thoáng khựng lại. Sau đó, cô che miệng, khẽ vén lọn tóc qua tai, yên lặng chờ hắn lên tiếng.
“Cô tên là Tiểu Liễu!”
“Vậy họ của tôi là gì?”
“Cô họ Mễ, tên cô là Mễ Liễu.” Tịch Phong Hàn trực tiếp chụp cho cô một cái họ. Chỉ cần hắn ra lệnh, thân phận của cô sẽ được chứng thực.
Nghe thấy tên của mình trước đây, Giản Hinh hơi sững người: “Tôi tên là... Mễ Liễu? Vậy tôi còn người thân không?”
“Cô là trẻ mồ côi.” Tịch Phong Hàn quyết định cho cô một thân phận mới, ít nhất cô sẽ không phải đi điều tra quá khứ của mình, sẽ không lật lại những chuyện tàn khốc đã qua. Hắn mong cả đời này cô sẽ sống dưới ánh mặt trời tươi sáng.
Giản Hinh cắn môi, có chút nghi ngờ nói: “Vậy chúng ta quen nhau như thế nào?”
“Chúng ta quen nhau trong một quán cà phê, cô từng làm nhân viên trong một quán cà phê gần chỗ tôi làm việc trước đây. Đó là chuyện một năm trước, khi tôi vẫn chưa lên chức Tổng Thống. Tôi hay đến uống cà phê của quán các cô, sau đó chúng ta liền quen biết nhau và trở thành bạn bè.”
“Chúng... chúng ta là bạn bè?” Giản Hinh thật sự không thể tin nổi, nhưng mọi chuyện hắn nói đều có bằng chứng. Kiểu như cô có cảm giác rất quen thuộc với loại cà phê này, còn có cảm giác như đã từng quen biết với người đàn ông này vậy.
“Đúng, đây là căn nhà trước đây của tôi. Tôi từng thuê nó cho cô ở, nên cô mới có khóa vân tay của căn phòng này. Tối qua ở trong dạ tiệc, tôi vừa nhìn liền nhận ra cô, nhưng tôi không hiểu sao cô lại không nhận ra tôi.” Tịch Phong Hàn nheo đôi mắt sâu hút nhìn cô.
Giản Hinh cắn môi nói: “Tôi bị mất trí nhớ, tôi đã quên hết mọi việc trước đây, nên... tôi không còn nhớ một ai cả.” Cô ngẩng đầu, có chút thất vọng nhìn hắn: “Kể cả anh, tôi xin lỗi.”
“Cô không cần cảm thấy có lỗi. Tôi có thể giúp cô tìm lại thân phận, cô có thể tiếp tục ở lại căn phòng này. Còn công việc vệ sĩ của nhà họ Bùi, tôi sẽ giúp cô hủy bỏ, trả lại tự do cho cô.” Tịch Phong Hàn không mong cô tiếp tục làm vệ sĩ nữa, cô Bùi Mạn Lâm kia nhìn là biết không phải cô gái dễ hầu hạ.
Chắc hẳn trong một năm ở bên cạnh cô ta, cô đã chịu không ít cực khổ nhỉ!
“Vậy anh biết vì sao tôi biết võ không?” Giản Hinh hiếu kỳ hỏi.
“Bởi vì từ nhỏ thể trạng cô đã yếu ớt nên được đưa đến một võ quán để bồi dưỡng, huấn luyện. Nhưng người nuôi nấng cô là một người tốt. Còn cô, vốn là một trang giấy trắng, bà ấy dạy cái gì, cô liền tin cái đó.”
“Cảm ơn anh đã thay tôi tìm lại ký ức đã mất của tôi.” Giản Hinh nói xong, cắn môi, nghĩ đến cái gì đó, cô liền ngẩng đầu cười với người đàn ông: “Chúc mừng anh.”
“Chúc mừng tôi cái gì?”
“Không phải anh sắp kết hôn rồi ư? Vị hôn thê của anh rất xinh đẹp, hai người rất xứng đôi với nhau.” Giản Hinh nói rất chân thành.
Trên gương mặt của Tịch Phong Hàn không hề vui vẻ khi nhận được lời chúc phúc, hắn nheo mắt lại: “Kể từ bây giờ, cô hãy ở chỗ này, tôi sẽ sắp xếp công việc cho cô.”
“Tạm thời không cần đâu, tôi làm vệ sĩ một năm cũng kiếm được chút ít, đủ để tôi chi tiêu một khoảng thời gian, tôi muốn nghỉ ngơi đã. Từ bây giờ anh hãy gọi tôi là Tiểu Liễu nhé!” Giản Hinh quyết định đổi tên thành Mễ Liễu.
Trái tim Tịch Phong Hàn khẽ thắt lại, hắn khẽ gọi: “Tiểu Liễu...”
“Vâng!” Mễ Liễu ôm gối ôm, khẽ áp khuôn mặt trắng nõn lên đó, lộ ra vẻ tinh nghịch và ấm áp khác thường.
Sau khi cô khôi phục ký ức, lòng cô vẫn luôn chứa đầy sự đề phòng và cảnh giác với thế giới xung quanh. Vì thế, cô chưa từng dễ dàng để lộ tâm tư và bản tính của mình với người khác. Cứ thế, cô học được cách cư xử lạnh nhạt với những người muốn tiếp cận cô.
Nhưng không biết vì sao, lớp mặt nạ của cô dễ dàng bị người đàn ông này xé bỏ. Chính bản thân cô cũng không phát hiện ra, tính cách cô lại có sự thay đổi lớn như vậy, lúc này cô có sự trẻ trung tràn đầy sức sống chỉ có ở những cô gái.
Trái tim Tịch Phong Hàn rung động mãnh liệt, sau tất cả, hắn lại có thể gọi cô là Tiểu Liễu một lần nữa. Điều này khiến hắn nhớ lại một năm trước. Lần đầu tiên hắn nhặt cô về nhà, dù cô đang diễn kịch, nhưng cô vẫn yếu đuối khiến hắn muốn bảo vệ như cũ.
Cho nên, cô mới không ngại ngùng mà trèo lên giường của hắn, ôm chặt lấy hắn mà ngủ một đêm. Cô còn dùng đôi mắt quyến rũ kia nhìn hắn, chủ động hôn lên môi hắn. Cuối cùng, hắn không thể kiềm chế mà hôn cô cuồng nhiệt.
Mễ Liễu nhìn người đàn ông đang nhìn mình chăm chú kia, cô chớp mắt: “Sao vậy ạ? Trên mặt tôi có gì sao?”
“Có thể cho tôi xem vết thương trên ngực trái của cô không?” Giọng nói trầm khàn của Tịch Phong Hàn vang lên.
Mễ Liễu lập tức mở to mắt, vô thức sờ lên vết thương trên ngực trái. Đó là một vết sẹo xấu xí dưới xương quai xanh một chút. Giống như bị cái gì đó bắn xuyên qua người, vì sau lưng cô cũng có một vết thương tương tự.
“Sao anh lại biết trên người tôi có vết thương như vậy?” Cô có chút kinh ngạc hỏi.
“Vì cô từng bị bắn, một viên đạn đã xuyên qua người cô nên đã để lại vết sẹo này. Có thể cho tôi xem một chút không?” Giọng điệu của Tịch Phong Hàn giống như đang khẩn cầu.
Mễ Liễu có chút khó xử, nhưng cô lại không ngượng ngùng giống như những cô gái khác. Cô nhẹ nhàng kéo cổ áo T-shirt xuống, để lộ ra vết sẹo xấu xí kia. Hô hấp cả Tịch Phong Hàn như ngừng lại, hắn nhìn chằm chằm vào vết sẹo chưa từng được chữa trị trên người cô.
Vết sẹo vẫn mang màu đỏ thẫm, hình dạng giống như một vết bớt vậy.
Mễ Liễu tin rằng hắn cũng muốn xem vết thương phía sau lưng cô. Cô vươn tay vén tóc ra, để lộ cần cổ và bả vai trắng muốt, ở đó còn có một vết sẹo tương tự phía trước. Lực bắn của viên đạn đó quá lớn, nên đã xuyên qua bả vai gầy guộc của cô.
Đây là vết thương do chính tay hắn gây ra, tim Tịch Phong Hàn như bị cái gì đó siết chặt lại. Tay hắn duỗi ra theo phản xạ, nhưng hắn lại siết chặt tay để bên người.
Hắn muốn chạm vào vết thương trên người cô, nhưng hắn không có tư cách làm như vậy.
“Nếu cô cảm thấy vết sẹo khó coi thì tôi có thể giới thiệu bệnh viện cho cô, xóa hai vết sẹo này đi.” Hắn thấp giọng nói.
“Không cần đâu, dù sao thì tôi cũng đã quen rồi.” Mễ Liễu không muốn xóa hai vết sẹo đi. Bỗng nhiên cô chớp mặt nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh biết ai đã bắn tôi không?”
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
16 chương
33 chương
21 chương
10 chương
82 chương