Diệp Tiểu Thi cố gắng hết sức để giữ vững vẻ mặt của mình, không lộ sự thất vọng ra, cô ngẩng đầu dùng tiếng Trung nói với Lam Ca: "Anh cứ nói chuyện với bạn anh đi! Em đi dạo một lát."
Lam Ca lập tức cuống lên, anh cảm giác được Diệp Tiểu Thi đã hiểu lầm, hơn nữa còn tức giận, anh vội vàng kéo lấy cô: "Để anh đưa em đi."
"Khỏi cần, em muốn đi một mình." Diệp Tiểu Thi nói xong, đẩy tay anh ra, tự đi về phía con đường nhỏ khác. Lam Ca muốn đuổi theo, nhưng Annie lập tức kéo lấy tay anh: "King, vừa nãy cô ta nói gì với anh vậy? Cô ta không thích em sao?"
"Cô ấy không hề có ác ý với em, em đừng suy đoán vô ích nữa." Lam Ca trầm mặt, Annie lại không hề buông anh ra: "Em với anh cũng coi như là từng có quen biết, lẽ nào anh cứ định đối xử với em như vậy sao?"
"Xin lỗi, anh phải đi tìm bạn gái anh." Lam Ca nói xong liền dùng lực giãy ra khỏi tay Annie, đuổi theo hướng Diệp Tiểu Thi vừa đi.
Lúc này tâm trạng Diệp Tiểu Thi phiền muộn vô cùng, cô phát hiện, mình vẫn chưa hiểu rõ về Lam Ca, những người bạn của anh, những mối quan hệ mà anh có, gia cảnh của anh, vậy nên khi người con gái tên Annie xuất hiện, cô liền rối loạn.
"Tiểu Thi... Em đợi anh đã." Đằng sau, Lam Ca cất giọng gọi cô.
Diệp Tiểu Thi nghe thấy, thế nhưng cô cũng chẳng dừng lại, hơn nữa còn tiếp tục đi. Lam Ca vội vàng đuổi theo, nhanh chóng đưa tay nắm lấy tay cô, buộc cô phải dừng lại.
"Tiểu Thi, em nghe anh giải thích, anh và Annie chỉ là bạn thôi." Lam Ca vội vã giải thích.
Diệp Tiểu Thi chớp chớp mắt, vẻ mặt cũng không giống như đang giận, chỉ là sự im lặng này khiến Lam Ca lại càng lo lắng hơn. Cô tức giận có nghĩa là cô đang ghen, thế nhưng cô trầm tĩnh như vậy có nghĩa là cô đang nghĩ gì đó rồi.
"Tiểu Thi, em hãy tin anh, quá khứ của anh trong sạch cực lỳ, anh cũng không có bạn gái cũ, anh chỉ có em thôi." Lam Ca lo lắng nói thật, anh cho rằng anh sẽ có rất nhiều thời gian để khiến cô chậm rãi hiểu được mình, thế nhưng Annie vừa xuất hiện rõ ràng đã làm loạn đi sự sắp đặt của anh.
Diệp Tiểu Thi nhìn anh, vừa rồi sự nhiệt tình của Annie khiến cô rất khó chịu. Cô biết Lam Ca ưu tú đến vậy, sẽ có rất nhiều cô gái thích anh, mà để so sáng với các cô ấy, cô lại bớt tự tin hẳn.
"Lam Ca, em không tức giận." Diệp Tiểu Thi mìm môi cười, có chút chua xót.
Thế nhưng trái tim Lam Ca lại đau như bị cái gì nhéo lấy, anh nắm chặt tay cô nói: "Anh mong rằng em sẽ tức giận vì anh."
"Tại sao?" Diệp Tiểu Thi hơi kinh ngạc, lẽ nào cô không tức giận mà anh cũng không thích sao?"
"Bởi vì vừa nãy Annie hôn anh, nếu như em không tức giận, liệu có phải là em không bận tâm? Em phải biết rằng, người nước ngoài như bọn anh khi bạn bè gặp nhau thì hôn má là một phép lịch sự, hơn nữa không hề liên quan đến bất kỳ mối quan hệ nam nữ nào." Đôi mày kiếm của Lam Ca nhíu chặt lại một chỗ.
Diệp Tiểu Thi mím môi cười: "Đúng vậy! Em biết mà, nên em không hề giận mà!"
Thế nhưng, sao Lam Ca lại càng lúc càng thấy vội chứ? Anh cắn môi nói: "Cô ấy tên là Annie, gia tộc của cô ấy có kinh doanh buôn bán với gia tộc anh, anh và cô ấy đã quen biết nhiều năm, chỉ là bạn thôi, không hề có mối quan hệ gì khác, Tiểu Thi, em tin anh được không?"
"Được." Diệp Tiểu Thi ngoan ngoãn đồng ý.
Đột nhiên Lam Ca cúi người, hôn một cái lên môi cô, Diệp Tiểu Thi khẽ giương mắt, cứ vậy mà mở to mắt nhìn đôi môi mỏng của người đàn ông in dấu lên bờ môi đỏ của cô.
Mặt cô đỏ bừng cả lên, khắp nơi đều có người, anh ấy cũng quá lớn mật rồi đó! Thần kinh cô rất yếu không chịu được khảo nghiệm đâu!
Lam Ca hôn cô một lát, sau đó lại nhìn cô: "Anh chỉ thích em thôi."
Lúc này, trong đầu Diệp Tiểu Thi trống rỗng, chỉ còn mỗi câu nói của anh: "Anh chỉ thích em thôi", Diệp Tiểu Thi chớp chớp mắt, ngẩn người.
Lam Ca nắm tay cô, cùng đi về phía trước, cách xa Annie một chút.
Ở trong một căn biệt thự yên tĩnh, Tich Phong Hàn đang xử lý các tài liệu, ở bên là trợ lý Trì Dương của anh, tuy hôm nay lịch trình của anh đều đã được để trống, thế nhưng vẫn mang theo công vụ bên mình, anh là một tổng thống vừa tẫn trách nhiệm lại vừa có năng lực đảm đương.
Không khí náo nhiệt khắp nơi truyền tới, Tịch Phong Hàn kí xong tài liệu trong tay, vóc người cao ráo đứng trước cửa sổ, một tay đặt ở trong túi, nhìn về hướng vườn hoa đầy náo nhiệt, trong mắt anh tràn đầy sự trông mong.
Kể từ sau khi anh ngồi vào chiếc ghế Tổng thống, anh rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, vì vậy cảm giác được làm người bình thường rất ít khi anh có được. Bên người anh luôn đầy những vệ sĩ, cảm nhận bầu không khí bên ngoài cửa sổ, anh khẽ thở dài một hơi. Anh nghĩ, gần đây ba mẹ đã ép tới như vậy, xem ra, có lẽ anh cũng sắp phải cưới đến nơi thôi. Anh sẽ chọn một người con gái giúp ích cho sự nghiệp của anh để kết hôn, anh mong rằng vợ tương lai của anh chỉ cần hiền lành tốt bụng là được. Như vậy thì vợ anh sẽ đối tốt với người dân của anh như chính anh vậy, tận lực vì dân làm việc, đặc biệt là việc từ thiện, anh mong vợ tương lai của mình sẽ cùng giúp đỡ anh việc này.
Anh có thể lý trí như vậy mà chọn ra một người vợ tương lai, cũng có nghĩa là trong lòng anh đã không còn khát vọng về tình yêu nữa.
Anh đã từng yêu một người con gái, yêu đến mức anh đã dùng hết cả tình yêu của quãng đời còn lại rồi, vì vậy, anh biết rằng, mình sẽ không bao giờ gặp lại được người con gái đã khiến mình yêu đến vậy, hơn nữa công việc của anh cũng không cho phép anh có nhiều tình cảm cá nhân.
Vì vậy, bất kỳ người con gái nào gả cho anh thì đều không phải là chuyện hạnh phúc, mà là bi kịch của người con gái đó.
Thế nhưng, anh biết rằng, chỉ cần anh gật đầu thì có vô số cô gái muốn gả cho anh, trở thành vợ của anh.
Bỗng, anh híp mắt lại, chỉ thấy ở một con đường vắng vẻ không xa lắm, mẹ được một cô gái trẻ tuổi đỡ qua, mẹ và cô gái đó nói nói cười cười, thái độ thân thiết vô cùng, Tich Phong Hàn khẽ thở ra một hơi, cô gái đó chính là người mà hôm nay mẹ muốn giới thiệu với anh chăng?
Anh đứng trước cửa sổ, tỉ mỉ đánh giá người con gái đó, anh tin rằng dù mẹ anh có gấp thì ánh mắt cũng sẽ không nhìn lầm.
Cô gái đó dù là vóc người hay tướng mạo đều rất được, hơn nữa, đặc biệt là trên đường ánh mắt cô nhìn mẹ nghiêm túc mà chuyên chú, trong nụ cười cũng lộ ra sự tôn kính, từ biểu hiện và cử chỉ đều toát lên khí chất của tiểu thư khuê các.
Khá hơn với Bùi Mạn Lâm đã gặp lần trước, ít nhất, trên người cô gái này không có sự si mê quyền lực khiến anh không thích.
Tịch phu nhân bước qua, đám vệ sĩ dồn dập cúi chào bà, Trì Dương cũng mau chóng mở cửa, nghênh tiếp nói: "Phu nhân, người tới rồi."
Tich Phong Hàn bước tới từ cửa sổ sát đất, Tịch phu nhân liền nhìn con trai một cái, sau đó lại nhìn cô gái bên cạnh: "Vân Nhược, nào để bác giới thiệu, đây là con trai bác Tịch Phong Hàn."
Dương Vân Nhược nhịn cười, ngẩng đầu nhìn về phía Tịch Phong Hàn, lịch sự nói: "Ngài tổng thống, xin chào."
"Ôi! Giờ nó không phải là tổng thống nữa, chỉ là con trai bác thôi. Con đừng có khách khí như vậy, gọi Phong Hàn đi!" Tịch phu nhân lập tức lên tiếng đánh rớt sự khách sáo của cô. Hôm nay ở đây không có tổng thống, chỉ có một người đàn ông đang nóng lòng đợi hôn lễ thôi.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
16 chương
33 chương
21 chương
10 chương
82 chương