Cô từng trù ếm tập đoàn Lục Thị phá sản, nhưng không ngờ sự trù ếm của cô không hiệu quả, tập đoàn Lục Thị chẳng những thế phát triển rất thần tốc, còn thành lập tòa nhà văn phòng lớn tới vậy.
Nghĩ đến Lục Tuấn Hiên và Thẩm Quân Dao, nghĩ đến việc bọn họ giữ lấy cổ phần của ba sống thoải mái tự tại, sự oán hận mà cô chôn giấu trong bốn năm qua vẫn ào đến như sóng triều.
Nếu như có một ngày, khi cô đủ khả năng, cô nhất định sẽ đoạt lại cổ phần của ba.
Cô lẳng lặng thề thốt trong lòng.
Chung cư mà công ty sắp xếp cho cô ở rất tốt, là một khu dân cư cao cấp, trong khu này còn có một khu mẫu giáo song ngữ, rất thích hợp cho gia đình có con nhỏ.
Công ty cho cô một tuần nghỉ phép, để cô nghỉ ngơi cho tốt sau đó quay lại công ty làm việc.
Trình Ly Nguyệt vô âu vô lo chuẩn bị dẫn con đi chơi trong thành phố này cả tuần.
Thế nhưng, mới hai ngày trôi qua, cô đã có một vị khách lớn tìm tới nhà, cấp trên của cô đích thân gọi điện nói có một vị phu nhân hào môn chỉ định cô thiết kế một mẫu nhẫn kim cương, làm thành món quà kỉ niệm ngày cưới vào một tháng sau của bà.
Trình Ly Nguyệt là nhân vật đại diện cho công ty, là nhà thiết kế thu hút sự tranh giành của các vị phu nhân hào môn.
Cô vừa nhận xong điện thoại thì khách hàng của cô ở công ty đợi để gặp cô, nhưng bây giờ thằng bé vẫn chưa báo danh vào học, thế nên, cô chỉ có thể đem theo cậu nhóc tới công ty.
"Tiểu Trạch, nghe lời mami này, một chút nữa mami đi gặp khách hàng, con ở trong phòng làm việc của mami ngồi yên, không được chạy lung tung nghe rõ chưa?" Trình Ly Nguyệt cảnh cáo nhóc con.
"Mami, mami yên tâm, con rất nghe lời, con rất ngoan ngoãn mà" Đứa trẻ nghiêm túc mở to mắt gật đầu.
Trình Ly Nguyệt nhìn đôi mắt ngang dài mà lại xinh đẹp của con trai, lại thêm khuôn mặt bé nhỏ xinh đẹp tinh tế, những người quen biết đều nói không có một chút gì giống cô, trừ làn da trắng như phấn ra.
Điều này làm Trình Ly Nguyệt oán hận trong lòng, không giống cô, vậy khẳng định là giống ba nó rồi, cô nghĩ thầm, người đàn ông hôm đó hình dáng ra sao, cô thật sự không nhớ được.
Là già là xấu, là cao là thấp cũng không có ấn tượng.
Nhưng mà nhìn con giỏi hơn nhiều đứa trẻ ba tuổi khác, thân cao bằng trẻ năm tuổi, còn khuôn mặt anh tuấn đến nỗi cô cũng không thể tin được, thật sự cảm thấy ông trời đối đãi với cô quá tốt rồi.
Ngoài ra, quan trọng là chỉ số IQ, IQ của con cô giống như thiên tài, tuổi còn nhỏ, cái gì cũng biết, thêm tiếng trung và tiếng anh giao tiếp không vấn đề gì, và còn quá đáng hơn nữa, cháu của dì đã học tiểu học năm lớp ba rồi, thế mà cậu nhóc còn giúp làm bài tập cho cậu ta.
Chỉ số IQ này quá phi thường rồi.
"Mami, lại đứng nhìn con ngẩn ngơ rồi, con đẹp đến vậy hả?" Cậu nhóc lên tiếng đùa cợt.
Trình Ly Nguyệt hôn một cái thật mạnh vào trán của con "Con là do mami sinh ra, đương nhiên là đẹp rồi"
"Mami, mọi người đều nói con không giống mẹ, vậy chắc chắn là con giống ba rồi"
Tim của Trình Ly Nguyệt nhói một phát, từ nhỏ đã thiếu tình thương của ba, là thứ cô thấy có lỗi với nhóc con nhất.
"Có thể vậy!"
"Nói như vậy, chỉ cần người đàn ông nào giống con, là có khả năng là ba rồi?" cậu nhóc hăng hái nói, hình dáng cậu như nào thì ba nhất định là bản phóng to của cậu rồi.
Trình Ly Nguyệt mỉm môi cười, cúi đầu xem đồng hồ đeo tay "Được rồi, mẹ sắp đến trễ rồi, chúng ta mau đi thôi!"
Trình Ly Nguyệt bắt một chiếc taxi đến công ty, công ty có một tòa nhà làm việc lớn, cũng được xem là rất khí phách, Trình Ly Nguyệt đi đến đoạn đường trung ương, ngẩng đầu, nhìn thấy một tòa nhà lớn cực bá đạo nằm giữa trung tâm, cái đặc biệt của tòa nhà này là do ba tòa nhà chọc trời liên kết lại, như thế một khối kim tự tháp cực lớn vậy, khiến cho các tòa nhà xung quanh bị ép đến không biết ngày đêm.
Trình Ly Nguyệt nhìn tòa nhà tập đoàn Lục Thị ở phía không xa, phía trước tòa nhà này, có vẻ như mất hết bá khí.
Đây là công ty của ai vậy? Ngầu quá đi.
"Wow! Thiệt là đẹp!" cậu nhóc cũng kinh ngạc cảm thán một tiếng, dù gì cậu nhóc cũng đã có giá trị quan và quan điểm của bản thân rồi.
Công ty của Trình Ly Nguyệt chính là tòa nhà nhỏ kế bên tòa nhà lớn này, tuy nhiên, cái miếng đất này nằm ở trung tâm của thành phố, nơi tấc đất tấc vàng..
Dù chỉ là một tòa nhà thấp, cũng phải có một năng lực nhất định.
=======
End chương 6
Truyện khác cùng thể loại
209 chương
29 chương
6 chương
735 chương
73 chương
20 chương
92 chương
71 chương
29 chương