Bầu không khí trong nhà hàng đã rất buồn tẻ, ngay cả người phục vụ đến ghi món, cũng đều có thể cảm nhận được, cô ta nhìn là đã biết đây là một đôi yêu nhau đang xảy ra mâu thuẫn, sau khi Lam Ca chọn món xong, cô ta vội rời đi. Những ngón tay mảnh khảnh của Lam Ca nắm lại với nhau, chống lên chiếc cằm quyến rũ của anh ta, và một đôi mắt sâu đậm, lúc này, được hội tụ tất cả những độc đoán và sắc bén, vào lúc này, nhẹ nhàng và dịu dàng như thể đôi mắt của em bé trông rất đáng thương nhìn cô gái đối diện. Khuôn mặt nhỏ của Diệp Tiểu Thi quay đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, với vẻ mặt ghê tởm của người đàn ông đối diện, và nhất là anh ta nhìn cô ta như thế này, cô ta cảm thấy không thoải mái và rất tức giận. “Anh có thể đừng nhìn tôi nữa được không, nhìn tôi đẹp đến thế sao?” Diệp Tiểu Thi trừng mắt hét lên với anh ta. Đôi môi gợi cảm của anh ta, “Có, em rất đẹp.” “Kể cả tôi đẹp hay không đẹp, có liên quan gì đến anh không, không được nhìn nữa.” Diệp Tiểu Thi bình thường là người con gái ngoan dịu dàng, nhưng trước mặt người đàn ông này, cô ta giống như đã ăn bom mìn vậy, tự mình làm mình thành như này đến bản thân cô ta cũng không muốn. “Xin lỗi, nếu như em đồng ý tha thứ cho tôi, tôi tình nguyện nói một nghìn lần xin lỗi, thật sự tôi không có ý chống đối em như này đâu.” Lam Ca bây giờ chỉ có thể tìm cách để cô ta bớt giận, chỉ cần sự giận giữ của cô ta biến mất, anh ta tình nguyện trả giá bất cứ điều gì. Diệp Tiểu Thi đã không đánh giá cao về điều đó chút nào. Cô ta cười nhạo anh ta. "Khi anh biết rằng tôi chính là cô gái mà anh đang tìm kiếm, lúc đó anh mới biết xin lỗi đúng không? Nếu tôi không phải là Diệp Tiểu Thi, thì anh sẽ làm gì tôi? Đừng ở đây mà giả vờ diễn là người tốt đi.” Lam Ca bị phản lại giống như bị câm không nói nên lời, nên biết rằng anh ta luôn là mẫu người một quý ông hiền lành và đẹp trai trước mặt mọi người, đâu có được trải qua một người con gái ác liệt như này? Tất cả những điều này là bởi vì chiếc đồng hồ của ông nội khi bị đánh cắp, anh ta giận giữ đến cực điểm, cho nên ngay từ đầu đã có mỗi thù hận với cô ta, và rồi khi anh ta tâm trạng phiền não nhất, cô ta lại đổ lên người anh ta cả người là cà phê, ai biết trước được ông trời lại sắp xếp đưa cô ta đến trước mặt anh ta, làm cho anh ta nghĩ rằng có cơ hội để trả thù lại một lần, tuy nhiên, bây giờ, anh ta hối hận cũng không kịp rồi. Nếu như lần đầu tiên bị bị đánh cắp đồng hồ, biết cô ta chính là Diệp Tiểu Thi, anh ta sẽ không cần chiếc đồng hồ đó, cũng không muốn đắc tội với cô ta. “Tôi biết khi chúng ta mới quen nhau, đều luôn có sự hiểu lầm, mà còn rất là sâu, tôi không hy vọng bây giờ em có thể tha thứ cho tôi, nhưng xin em hãy cho tôi một cơ hội để chuộc tội được không?” Lam Ca thở dài một hơi nói. Diệp Tiểu Thi tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như chưa nghe thấy gì, mà lúc này, điện thoại của cô ta đổ chuông, cô ta cầm lên xem, là của Triển Minh Húc, cô ta vội cầm điện thoại đứng dậy, vui vẻ hạnh phúc nói, “Anh Minh Húc,” Nói xong, cô ta liền đi đến nơi yên tĩnh không có người nghe điện thoại. Lam Ca nghe được câu nói anh Minh Húc mà cô ta vừa nói ra, lại nhìn thấy biểu cảm vui vẻ như đứa trẻ của cô ta, làm lông mày thanh kiếm của anh ta xiết chặt, làm một người đàn ông, anh ta nhìn lần đầu cũng biết người đàn ông đó thích Diệp Tiểu Thi, mà làm cho anh ta cảm thấy đau buồn nhất là hình như Diệp Tiểu Thi cũng thích anh ta. Lẽ nào anh ta vạn dặm bay đến đây tìm được người con gái, thì lại rất nhanh nữa thôi sẽ trở thành cô dâu của người khác? Nếu thật sự là như vậy, thì anh ta phải ăn nói thế nào với ông nội? Lam Ca biểu hiện có chút chán nản. Khi Diệp Tiểu Thi nghe xong điện thoại quay lại, tiếp tục ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như cảnh sắc ngoài của sổ, so với người đàn ông đối diện thu hút cô ta hơn. Lam Ca nhìn vào khuôn mặt nhỏ tinh tế của cô ta, tâm trí hơi lung lay, anh ta đã gặp qua rất nhiều người con gái phương đông, xin đẹp có, cá tính có, ngoài lần trước nói dối Trình Ly Nguyệt lên đảo, anh ta phát sinh cảm giác rung động ra, anh ta rất ít có cảm giác với người con gái khác. Nhưng, Diệp Tiểu Thi người có khuôn mặt làm cho anh ta rung động, anh ta vừa nhìn thấy nụ cười của cô ta khi nghe điện thoại, rất đẹp, chỉ là, với nụ cười này trước mặt anh ta, thì không được nhìn thấy. “Chúng ta nói chuyện gì đi được không?” Lam Ca cúi xuống khẩn cầu nói. “Tôi không có tâm trạng.” Diệp Tiểu Thi lạnh nhạt nói. “Vậy được, tôi sẽ nói chuyện của tôi vậy! giữa chúng ta vẫn còn rất xa la, đối với em tôi đã hiểu được một phần nào, nhưng đối với tôi, khẳng định em không biết gì cả. “Gia tộc của tôi gọi là gia tộc Hermann, gia tộc của tôi ở quốc gia chúng tôi luôn là thân phận Earl di truyền, như ngày ông nội tôi qua đời, tôi đã thừa kế thân phận của ông nội, trở thành Earl một người duy nhất của quốc gia, tên gốc của tôi là Hermann Kim, tên tiếng Việt của tôi là Lam Ca, sức khỏe của tôi tốt, có huyết thống lai của bốn nước, vẻ ngoài đẹp trai, thân cao một mét chín, cân nặng tám mươi hai cân, sao Bảo Bình, thông thạo ngôn ngữ sáu nước, bình thường sở thích khám phá, giá trị giàu có tại thời điểm này không thể ước tính được, nhưng chắc chắn đủ dùng.” Lam Ca cũng không muốn biểu đạt cụ thể gì, chỉ là nghĩ được đến đâu thì nói đến đó, đôi mắt sâu đậm nhìn khuôn mặt của Diệp Tiểu Thi, muốn xem phản ứng của cô ta như nào. Tuy nhiên, Diệp Tiểu Thi vẫn không có phản ứng gì, chỉ có bốn người con gái trẻ ngồi bên cạnh nghe thấy, với ánh mắt vừa tôn sùng và khát vọng nhìn anh ta, Lam Ca nhìn các ánh mắt trêu đùa của bọn họ, ánh mắt của anh ta toát ra chút lạnh lùng, nhưng khi quay về trước mặt của Diệp Tiểu Thi, anh ta tan chảy như một tảng băng trôi, trở thành dòng suối mềm mại. Thật ra Diệp Tiểu Thi đều nghe được những lời nói vừa rồi của Lam Ca, từng từ một vào trong tai, mà còn kinh ngạc với thân phận của người đàn ông này, nhưng nghe đến anh ta báo cáo chi tiết sự việc của anh ta, trong lòng cô ta thật sự là ngột ngạt khó chịu, còn tự mình dám nói mình đẹp trai, cần khiêm tốt một chút đi được không? “Ê, em muốn nghe cái gì?” Lam Ca nở nụ cười hỏi. “Tôi muốn yên tĩnh một chút.”Diệp Tiểu Thi không muốn nghe. Lam Ca ngay lập tức cắn vào môi gợi cảm của mình, “Ừ! Vậy tôi im lặng.” Các cô gái bên cạnh sắp không chịu nổi, với cách biểu cảm cư xử rất tốt của anh ta, làm cho bọn họ choáng váng, người đàn ông này có phải là người trung tình không? Người con gái bên cạnh tại sao lại có thể phớt lờ anh ta như vậy? Nếu như đổi vào là bọn họ là người ngồi đối diện anh ta, đối diện với biểu cảm đó, thì làm sao mà chịu được, kể cả là nơi công cộng, thì cũng sẽ ngồi gần cạnh anh ta, sẽ hôn anh ta mãnh liệt. Các món gọi đều đã lên đủ, Lam Ca nhìn Diệp Tiểu Thi vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, anh ta thương thay cho cô ta nói, “Được rồi, cho dù em có càng ghét anh hơn đi nữa, cũng đừng quay cổ nhìn ra ngoài cửa sổ như vậy chứ, không mệt sao? Diệp Tiểu Thi chút nữa là bị trêu trọc cười lên, cô ta chỉ liếc nhìn anh ta với ánh mắt khó chịu, nhìn những món bánh tráng miệng tinh tế trên bàn, cô ta thầm nuốt nước bọt. Từ nhỏ đến lớn, cô ta chỉ là một người phổ thông mà không thể phổ thông hơn được nữa, giống cuộc sống phú quý như này, từ trước đến nay cô ta chưa từng được nhìn qua bao giờ, cô ta cũng thích trong tủ có quần áo đẹp, cô ta cũng thích những chiếc bánh ngon đẹp trong cửa hàng bánh, cũng giống như trẻ con đối với món bánh tráng miệng này thì không có cách nào có thể từ trỗi được. Nhưng, cuộc sống của cô ta mấy năm trở lại đây, đến cả suy nghĩ khi nào thích thì có thể đi đến quán bánh ngọt ngồi cũng không có, chỉ cần đến một lần thôi cũng tiêu hết mấy trăm rồi, đối với cô ta mà nói, rất có áp lực. Tuy nhiên trong lúc này, trước mặt của cô ta bày lên đều là điểm tâm và tráng miệng ngon, mặc dù người đàn ông đối diện rất đáng ghét, nhưng, món tráng miệng trước mắt rất mê hoặc lòng người!