Cô vội vàng xuống lầu, giúp Lam Ca nhặt tiền dưới mặt đất lên, cô giả vờ không hiểu hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Đang yên đang lành sao lại rơi đầy tiền ra đất thế này?"
"Không có gì!" Lam Ca trầm giọng đáp một tiếng.
"Người giúp việc đó đi rồi sao?" Lý Nhã hỏi với giọng rầu rĩ.
"Cô ta đi rồi, anh đã đồng ý với em là sẽ không tìm người giúp việc nữa." Lam Ca ngẩng đầu nhìn cô lên tiếng.
Lý Nhã nghe vậy vô cùng mừng rỡ, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra buồn bã: "Xin lỗi, có phải em đã quá cố chấp không, em thực sự không cần người phục vụ."
"Không cần tự trách mình, anh tôn trọng sự lựa chọn của em." Lam Ca lắc đầu, giao tiền nhặt lên cho quản gia, Lý Nhã cầm trong tay tờ một trăm đô, cảm giác thật tuyệt vời.
Diệp Tiểu Thi lao ra ngoài, giận dữ chạy được hai trăm mét, trong đầu toàn là gương mặt đáng ghét của Lam Ca, nhưng ngay lập tức cô nhớ tới một vấn đề khác, nếu như bạn trai của Lý Nhã chính là người đàn ông này vậy sau này cô ấy chắc chắn sẽ rất thê thảm.
Vì ai cũng không thể chịu đựng được một người đàn ông tự cao tự đại, ngông cuồng không coi ai ra gì như vậy? Nói không chừng anh ta còn là một người đàn ông bạo hành gia đình, những người có tiền bề ngoài lịch lãm như thể thân sĩ thượng lưu nhưng đằng sau đó nói không chừng là một kẻ bạo hành.
Diệp Tiểu Thi vẫn rất quan tâm tới Lý Nhã, cô bất giác dừng lại, hồi tưởng lại bóng người ban nãy, thực sự rất giống Lý Nhã! Chỉ có điều vừa nãy cô lên tiếng tại sao Lý Nhã lại không quay đầu lại nhìn?
Điểm này Diệp Tiểu Thi nghĩ mãi không ra, đúng lúc này, Diệp Tiểu Thi cảm thấy hình như mình thiếu thứ gì đó, đợi cô kịp phản ứng lại mới phát hiện ra, chết tiệt, cô quên chưa cầm túi, vừa rồi giận quá chỉ mải bỏ chạy.
Túi của cô chưa cầm, không được, trong túi còn có giấy tờ của cô! Bằng tốt nghiệp, chứng minh thư nhân dân, những thứ này đều rất quan trọng, không không thể đánh rơi ở đây được.
Diệp Tiểu Thi lập tức quay lại, đi về phía biệt thự, cô bước tới cửa, vừa nãy khi chạy ra cô đẩy cửa quá mạnh khiến cho cửa nhỏ vẫn còn mở, cô vội vàng đi vào.
Trong phòng ăn, Lý Nhã và Lam Ca đang ăn sáng, tiêu chuẩn dùng bữa của tầng lớp thượng lưu, chuẩn bị sẵn dao nĩa, còn có cả khăn lau tay, trên bàn bày biện hoa hồng tươi, đĩa đều dùng loại đĩa tốt nhất bằng gốm trắng tinh xảo, những món ăn đẹp mắt khiến người ta càng thấy ngon miệng.
Lý Nhã đã ở đây hai ngày, cô đã dần dần cảm thấy hưởng thụ, bữa sáng của cô là cháo hải sản và tổ yến, còn có bốn món ngọt, món nào cũng vô cùng tinh tế, vô cùng cầu kì.
Khi Diệp Tiểu Thi bước vào từ đại sảnh, quản gia thấy cô đã bỏ đi lại quay lại thì rất lấy làm kinh ngạc, Diệp Tiểu Thi chỉ vào chỗ để túi, ra hiệu cô chỉ quay lại lấy túi mà thôi, quản gia gật đầu.
Lúc này trong phòng ăn vọng ra tiếng cười của con gái, còn có cả tiếng nói, là Lý Nhã đang nghe Lam Ca nói chuyện, sau đó bật cười.
Tiếng cười này khiến Diệp Tiểu Thi dừng bước, nếu như bóng lưng ban nãy không đủ minh chứng đó là Lý Nhã thì tiếng cười này cô không nghe nhầm, cũng không thể nhận nhầm.
Là Lý Nhã, đầu Diệp Tiểu Thi như muốn nổ tung, bạn trai của cô ấy chính là tên khốn kia? Cô có nên nói với cô ấy không?
Có lẽ hành vi khốn nạn của anh ta ban nãy, Lý Nhã ở trên lầu không nhìn thấy, nhưng dù sao đi nữa, Diệp Tiểu Thi cũng là người rất có nghĩa khí.
Động tác cầm túi xách của cô sững lại, tiếp theo đó cô ưỡn ngực ngẩng đầu đi vào phòng ăn, trong phòng ăn, người đứng đối diện với cửa chính là Lý Nhã, cô đang đưa thức ăn lên miệng, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ngay cô gái đang bước vào.
Dao nĩa trên tay cô rơi xuống đất, giật mình sợ hãi.
Diệp Tiểu Thi nhìn thấy Lý Nhã, ánh mắt vui mừng, cô kích động: "Tiểu Nhã, đúng là cậu?"
Tiểu Nhã nghe vậy, sắc mặt hốt hoảng, cô vội vàng đứng dậy bước nhanh tới kéo tay Diệp Tiểu Thi lo lắng hỏi: "Cậu... sao cậu lại tới đây?"
"Vừa rồi mình ở đây! Chỉ là cậu không phát hiện ra mình." Diệp Tiểu Thi lo lắng nhìn cô, hỏi nhỏ:: "Sao cậu lại ở đây."
Lý Nhã tâm trạng rối bời, và cũng vô cùng kinh hãi, Diệp Tiểu Thi ở đây, còn cô thì mạo danh cô ấy, lẽ nào sắp bị vạch trần?
Lúc này Lam Ca nho nhã quay người nhìn họ, nheo mắt hỏi: “Hai người quen biết sao?"
Diệp Tiểu Thi nhìn Lam Ca, giận dữ trừng mắt, sau đó kéo tay Lý Nhã: "Lý Nhã, chúng ta đi thôi, cậu đừng ở đây nữa."
Lam Ca hơi ngạc nhiên, tại sao cô gái này gọi Tiểu Thi là Tiểu Nhã?
Lý Nhã vội quay đầu lại nói với Lam Ca: "Cô ấy là một người bạn của em, em không biết vừa rồi người anh thuê là cô ấy, em và cô ấy nói chuyện một lát có được không?"
Lam Ca gật đầu nhưng thái độ khi nhìn Diệp Tiểu Thi thực sự thì vô cùng lạnh nhạt.
Lý Nhã kéo Diệp Tiểu Thi ra đại vườn hoa ngoài đại sảnh, khi cô kéo Diệp Tiểu Thi ra xa, cô hít một hơi thật sau, khẽ gọi cô: "Tiểu Thi, đây không phải là nơi cậu nên tới, cậu mau về đi."
"Người đàn ông đó là bạn trai của cậu sao?" Diệp Tiểu Thi hiếu kỳ hỏi.
Lý Nhã gật đầu vô cùng thoải mái thừa nhận: "Đúng vậy, anh ấy và mình quen nhau trong bar, anh ấy thích mình, mình cũng thích anh ấy, nên chúng mình đến với nhau."
"Tiểu Nhã, rời xa anh ta, anh ta không phải người tốt, lần trước trong quán bar chính anh ta là người vu oan cho mình trộm đồng hồ, hơn nữa vừa rồi cậu không nhìn thấy, anh ta lấy tiền sỉ nhục mình, cho dù anh ta đẹp trai nhưng tâm địa xấu xa thì cậu cũng đừng ở bên anh ta nữa." Diệp Tiểu Thi vội vàng khuyên nhủ.
Lý Nhã cắn môi: "Cậu hiểu nhầm anh ấy rồi, anh ấy không phải người xấu, anh ấy rất yêu mình, hơn nữa đối xử với mình rất tốt, Tiểu Thi, cậu đừng xen vào việc của mình có được không? Cậu về đi, sau này có thời gian mình lại về thăm cậu."
Lý Nhã lúc này rất hoảng sợ, cô chỉ hi vọng Diệp Tiểu Thi mau đi về, cô bất giác hiếu kì hỏi: "Vừa cậu ở đây, vậy tại sao cậu lại quay lại?"
"Mình quên lấy túi, mình quay lại lấy túi, hơn nữa, mình vừa lên lầu nói một câu, có nhìn thấy lưng cậu, vừa nhìn đã nhận ra ngay là cậu." Diệp Tiểu Thi mỉm cười.
Sắc mặt Lý Nhã tái nhợt, ánh mắt láo liên, cô cầm lấy tay Diệp Tiểu Thi: "Tiểu Thi, mau rời khỏi đây! Cậu đã làm bạn trai mình tức giận, mình không hi vọng cậu lại đắc tội với anh ấy nữa, như thế sẽ ảnh hưởng tới tình cảm của chúng mình."
Diệp Tiểu Thi nhìn Lý Nhã, đột nhiên cảm thấy xa lạ, cô biết Lý Nhã luôn thiếu tiền, bây giờ gặp được người nhiều tiền, cô còn muốn khuyên cô ấy rời xa anh ta, sao có thể được? Thôi, cô không khuyên nữa.
Cô gật đầu nói: "Được, mình lấy túi rồi đi."
Lý Nhã gật đầu, nhìn Diệp Tiểu Thi đi vào trong đại sánh, tâm trạng cô lập tức lại căng như dây đàn, cô vội đi theo.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
16 chương
33 chương
21 chương
10 chương
82 chương