Dưới ánh đèn rực rỡ chói sáng đang giao hòa vào nhau, Lam Ca ngồi một mình trên chiếc sofa lớn, vóc dáng dong dỏng cao được che khuất bên trong. Rõ ràng đang ở nơi tràn ngập xúc cảm cám dỗ mãnh liệt thế này, mà bóng dáng của hắn lại mang tới một loại cảm giác quyến rũ cấm dục đặc biệt. Mặc dù xung quanh có vô số cô gái xinh đẹp muôn hình muôn vẻ đi qua, nhưng ánh mắt hắn cũng không liếc lấy một cái. Kể cả có cô gái xinh đẹp nào đó lỡ lọt vào tầm mắt của hắn, thì ánh mắt ấy chẳng có gì ngoài lạnh nhạt.
Lúc này cô vũ nữ đang nhảy múa ở trên sân khấu, sau khi nhảy được một nửa thì bỗng phát hiện ra hắn. Cô nàng xoay eo lắc mình, làm một động tác khiến người ngứa ngáy, từng bước một phối hợp theo điệu nhạc đi tới trước mặt Lam Ca. Cô nàng đứng nhảy múa mãnh liệt trong dãy hành lang trước chiếc bàn cạnh hắn.
Dường như cô nàng này đã vứt bỏ tất cả thẹn thùng, to gan lớn mật, nóng bỏng, ánh mắt dính chặt vào người Lam Ca. Mà người điều khiển ánh sáng cũng cực kỳ phối hợp, chiếu ánh sáng rực rỡ lên người cô. Cô gái kia mặc voan mỏng, quả thực đã trở thành món quà mà tất cả đám đàn ông nơi này đều muốn có.
Cô nàng còn là vũ nữ đầu bảng của quán bar này. Dù về sắc đẹp hay kỹ thuật múa đều tuyệt đối là báu vật khiến đàn ông ở đây điên cuồng.
Nhưng mà lúc này, cô nàng nhảy múa chỉ vì một mình Lam Ca, chọc ghẹo người đàn ông này một cách trắng trợn.
Suy nghĩ của nàng vũ nữ bấy giờ cũng chính là khát vọng cháy bỏng trong lòng. Từ khi tới đây nhảy múa, cô chưa từng có khát khao cháy bỏng muốn được một người đàn ông yêu thích và nhìn trúng mình như vậy. Cô nàng chấp nhận vì hắn mà bỏ ra tất cả.
Hình dáng Lam Ca bình thản mê người ngồi lẫn trong bóng tối, đôi mắt màu xanh lam nhíu chặt, nhìn chằm chằm vào cô gái đang nhảy múa trước mặt hắn. Trong ánh mắt không có lấy một tia dao động. Nếu có cũng chỉ là nét phức tạp khiến người ta nhìn không thấu, đoán không ra. Nhưng khóe miệng hắn lại gợi lên một vẻ nghiền ngẫm suy tư.
Thế nhưng, nàng vũ nữ biết rằng cho dù cô nhảy múa quyến rũ thế nào thì người đàn ông này cũng không động lòng. Thậm chí, hắn còn làm cho cô có một loại cảm giác, ở trước mặt hắn, cô nàng chỉ là một con hề xấu xí đầy tự ti. Cô chỉ đành nhảy theo tiếng nhạc quay về sân khấu. Sau một khúc nhạc, từ trên sân khấu, cô nàng liếc đôi mắt thâm tình về phía người đàn ông mê người ở bên dưới kia. Thế nhưng cô nàng lại phát hiện ra, dường như hắn còn hứng thú với ly rượu vang đang cầm trong tay hơn.
Lúc này, một nhóm bồi rượu nữ vừa mới đi ra thì đổi một nhóm khác tới. Những cô gái này bước ra từ cánh cửa bên cạnh quán bar, rối rít tìm kiếm mục tiêu trong đại sảnh. Đương nhiên mấy cô gái này không ngừng làm một số chuyện để thu tiền boa và tiền rượu, chỉ cần là cách có thể kiếm tiền, điều gì bọn họ cũng làm được.
Một cô gái trong đó nhìn thấy khách quen cũ của mình. Cô mặc một bộ quần áo dính sát cơ thể màu đen, cổ áo chữ V rộng trước ngực khiến cô hấp dẫn vô cùng, cô là Lý Nhã.
Vào lúc bước về phía vị khách quen, trong phút chốc đuôi mắt cô nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai ngồi một mình trên chiếc ghế sofa. Tuy rằng ánh sáng lờ mờ không rõ, thế nhưng hắn cứ ngồi nơi đó lặng yên như vậy, hơi thở tỏa ra và thân thể rắn rỏi, thực sự đã trở thành đòn trí mạng với phụ nữ.
Không riêng gì Lý Nhã mà đám chị em của cô cũng đều chú ý tới. Một lúc sau, trong mắt vài cô gái đã lóe lên ý muốn tranh giành. Món hàng thế này, không nói tới việc người đẹp, mà tiền cũng nhiều. Ai lại muốn đi hầu hạ đám đàn ông bụng bự nhăn nheo kia chứ? Đương nhiên anh chàng đẹp trai giàu có thế này mới là người khiến các cô yêu nhất.
“Đây là của tôi, các cô đừng có giành.” Một cô gái lên tiếng, những cô gái khác đều biết cô nàng là người xinh đẹp nhất trong số họ, bởi vậy đều không dám lên đáp lại.
Lý Nhã cũng thầm than một tiếng đáng tiếc. Cô đi từng bước về phía vị khách quen của mình. Khi đi ngang qua Lam Ca, cô chỉ liếc mắt nhìn một cái mà trống ngực đã đập thình thịch, giống như gặp được người tình trong mộng vậy.
Nhưng mà, ánh mắt màu lam thẫm của Lam Ca lại đang trầm tư gì đó.
Lam Ca đang nghĩ tới cô gái mà hắn muốn tìm. Hắn cầm di động mở bức hình kia ra, đó là Diệp Tiểu Thi thời thiếu nữ. Thật sự là đen nhẻm đen nhèm, hắn thở hắt ra một hơi. Nói thật, khác xa so với suy nghĩ của hắn.
Phía sau, Lý Nhã lập tức ỏn ẻn nói: “Ôi anh Vương, sao anh không đợi em mà đã uống rồi thế?”
“Ồ! Cục cưng của anh tới rồi. Lại đây, ngồi xuống, anh còn muốn uống một vòng rượu nữa, tính cho em.”
“Vậy thì tốt quá.” Lý Nhã mỉm cười ngồi xuống bên cạnh hắn. Người gọi là anh Vương này giới thiệu cho cô một người đàn ông tuổi tác khá lớn bên cạnh hắn: “Chào người anh em của anh đi.”
Lý Nhã nhìn qua, người đàn ông này tản ra một loại hơi thở khiến phụ nữ chán ghét, hơn nữa râu mép còn xồm xoàm, xấu chết được. Cô nàng cũng là người kén khách, người có dáng điệu ông chủ giống như anh Vương đây, cô nàng còn thích một chút.
“Tiểu Nhã, người anh em của anh vừa mới ra khỏi cục cảnh sát, tâm trạng không được tốt, em chăm sóc cậu ấy cẩn thận nhé.” Anh Vương đẩy Lý Nhã một cái, để cô đi phục vụ người đàn ông này.
Ánh mắt Lý Nhã hiện lên một tia chán ghét mãnh liệt. Nhưng cô nàng vẫn nhẫn nhịn tới ngồi xuống nói chuyện, uống rượu với người đàn ông này. Vốn dĩ cô nàng chỉ cùng uống rượu, ai biết người đàn ông này lại lập tức ôm lấy cô: “Thật sự là một cô nàng xinh đẹp, anh thích.”
“Ôi! Em chỉ là người bồi rượu thôi... Ngoại trừ uống rượu cùng anh, em không tiếp được những kiểu phục vụ khác đâu ạ.” Lý Nhã nhanh chóng lên tiếng.
“Anh có tiền, sẽ không bạc đãi em. Đêm nay theo anh, ngày mai anh cho em ba trăm triệu.” Người đàn ông ỷ vào việc có tiền, muốn giữ lấy cô.
Dù là Lý Nhã ham tiền, thế như cô nàng thật sự không phục vụ được người đàn ông này. Cô nàng vội vàng đứng dậy nói: “Em đi toilet đã.”
Thế nhưng người đàn ông này vô cùng nhạy bén, sao hắn lại không cảm giác được Lý Nhã ghét bỏ hắn chứ? Hắn kéo cô lại: “Cô có ý gì? Một đứa bồi rượu nhỏ nhoi mà cũng không đồng ý phục vụ ông đây.”
“A... Ông buông tôi ra...” Lý Nhã sợ hãi đẩy hắn.
“Con nhóc thối tha, còn dám chống đối à?” Người đàn ông này vừa mới ra khỏi tù, mọi ngôn từ cử chỉ đều lộ vẻ thô tục. Hắn giữ chặt lấy Lý Nhã định dạy dỗ một trận.
“Anh Vương cứu em...”
Anh Vương này dường như cũng không dám chọc vào người đàn ông kia. Hắn chỉ ở một bên khuyên nhủ: “Người anh em, đừng như thế, từ từ nói chuyện.”
“Ngay cả một đứa hầu rượu cũng dám coi thường ông đây. Ông không thả.”
Bên cạnh có một người phụ nữ trung niên bước tới cười ha hả: “Là chúng tôi không đúng, xin vị khách này thả nhân viên của tôi ra. Thật xin lỗi, tôi có lời xin lỗi với các vị.”
Nói xong, người phụ này lập tức lớn tiếng nói với Lý Nhã: “Tiểu Thi, cô còn không mau xin lỗi khách?”
Lam Ca ngồi cách vài chiếc bàn nghe thấy tên Tiểu Thi này liền quay mạnh đầu lại. Hắn nhìn thấy một cô gái ăn mặc hở hang bị một người đàn ông giữ chặt cánh tay không buông.
“Xin lỗi, xin lỗi, xin thả tôi ra.” Lý Nhã vội vàng xin lỗi, cô cũng không dám làm mất lòng người khác.
Nhưng mà người đàn ông vẫn tiếp tục giữ cô nàng không buông. Lúc này, người phụ nữ lại tiếp tục khom lưng cười nịnh nọt: “Xin lỗi, đây là nhân viên lễ tân Tiểu Thi của tôi. Tôi để cô ấy mời ngài một chén thì thế nào?”
Lần này, Lam Ca càng nghe rõ ràng hơn, Tiểu Thi? Cô gái này cũng tên là Tiểu Thi? Họ của cô ấy là gì?
Lam Ca dùng ánh mắt ra hiệu cho người vệ sĩ bên cạnh: “Mời cô gái này tới đây.”
Vệ sĩ lập tức nhận lệnh, sải bước đi tới bên cạnh Lý Nhã. Chỉ thấy hắn đột nhiên lên tiếng, dùng sức đập vào cổ tay người đàn ông kia, người đàn ông kia bị đau buộc phải buông ra. Lý Nhã vội vàng lách chiếc bàn đi ra ngoài. Người vệ sĩ làm một động tác tay ra hiệu, chỉ về phía Lam Ca.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
16 chương
33 chương
21 chương
10 chương
82 chương