Sáng sớm hôm sau đồng hồ của Lam Ca được quản lý khách sạn đưa đến trước mặt hắn một cách cẩn thận. Phía dưới đệm vải vàng vô cùng mềm mại, phía trên đặt chiếc đồng hồ đeo tay sáng bóng lấp lánh.
“Hermann tiên sinh, chúng tôi đã nhờ thợ thủ công chuyên nghiệp làm sạch chiếc đồng hồ của ngài, tuyệt đối sạch sẽ, không hư tổn chút nào. Ngài nhìn xem!” Quản lý cung cúc cúi người nói.
Lam Ca đưa tay cầm chiếc đồng hồ lên, ngắm nghía thật kỹ rồi mới đeo vào cổ tay. Vốn dĩ trông hắn đã cao quý rồi, nên khi đeo thêm chiếc đồng hồ sang trọng này càng khiến người khác không dám lại gần.
Lam Ca đứng lên chỉnh trang lại bộ âu phục màu xanh thẫm trên người rồi nói với quản gia: “Chúng ta đi.”
Đoàn người của Lam Ca chuẩn bị rời đi.
Lúc này Diệp Tiểu Thi đang trong giờ làm việc. Cô chuẩn bị đến tiệm cà phê để mua một tách cà phê và bữa sáng về cho khách. Cũng vì người khách ấy vô cùng yêu sách, bà ta cảm thấy bữa sáng tại nhà ăn không hợp khẩu vị của mình, nên sai Diệp Tiểu Thi đến nhà hàng hôm qua dùng bữa để mua một suất ăn sáng kèm theo cà phê cho mình.
Chưa kể vị khách đó còn quy định rằng trong vòng hai mươi phút phải mang đến, cho nên vừa bước xuống taxi một phát là cô vội vội vàng vàng bưng điểm tâm và cà phê vào.
Mà buổi sáng lao công vừa mới lau dọn sàn nhà sạch sẽ, bóng loáng như gương sáng nên khi giày cao gót của Diệp Tiểu Thi bước lên trên, tiếng giày vang tiết tấu rộn ràng.
“Cộp, cộp.”
Lúc này thang máy đã xuống đến tầng một. Bên trong sáu buồng thang máy đều là người của Lam Ca, hắn tự nhiên sải chân bước về phía trước.
Từ đại sảnh đi về hướng thang máy có một góc rẽ.
Bấy giờ có một người đàn ông đang cực kỳ thất vọng về khách sạn này, chỉ muốn mau chóng rời đi.
Và một cô gái đang vội vàng bưng cà phê và bữa sáng lên cho khách.
Ngay tại khúc ngoặt hai người đụng phải nhau.
Dù cả hai đều nhìn thấy đối phương nhưng vì khoảng cách quá gần nên không thể tránh khỏi va chạm này. Cà phê trong tay Diệp Tiểu Thi lỡ đổ lên bộ âu phục cao cấp màu xanh thẫm được đặt may riêng của người đàn ông kia.
“A...” Một tiếng thét từ xấu hổ chuyển sang giận dữ. Chưa một ai bên cạnh Lam Ca kịp phản ứng đã thấy trước ngực thiếu gia của bọn họ dính đầy cà phê.
“A... Thật xin lỗi!” Diệp Tiểu Thi trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt của chàng trai vừa bị dính cà phê, trong đầu cô nổ ầm ầm, tại sao lại đụng phải hắn rồi?
“Cô không có mắt à? Đây là cố ý trả thù đúng không?” Lam Ca thấy rõ gương mặt của cô gái kia. Đương nhiên là hắn nhớ kỹ rồi. Cô ta chính là người hôm qua dám cả gan xúc phạm hắn chứ đâu!
Chỗ nào bảo Diệp Tiểu Thi cố ý? Trong đầu cô đang nghĩ vì sao café không tạt thẳng vào cái mặt đẹp trai đầy trơ tráo kia đi?
“Thật xin lỗi! Để tôi lau giúp anh!” Sau đó cô lấy khăn giấy trong túi ra định lau cà phê trên bộ âu phục cho hắn.
“Đừng đụng vào tôi!” Lam Ca lùi về sau một bước, gương mặt điển trai đầy cau có. Hắn lập tức cởi áo vest để lộ chiếc sơ mi sậm màu bên trong.
Quản gia vội vàng bước đến cầm lấy chiếc áo vest đã bẩn rồi hỏi bằng tiếng Trung: “Thiếu gia, có bị bỏng không?”
Ánh mắt Lam Ca lạnh nhạt liếc qua người Diệp Tiểu Thi: “Sao loại người như cô lại có thể tới đây làm việc nhỉ? Quá là nực cười!”
Gương mặt xinh đẹp của Diệp Tiểu Thi trong giây lát trắng bệch, ý hắn ta là gì? Đây là đang sỉ nhục cô đúng không?
“Thật xin lỗi!” Cô rủ mắt đứng bên cạnh.
Giờ đây Lam Ca thật sự không muốn nhìn thấy cô gái này chút nào. Hắn hừ một tiếng rồi lạnh lùng bước ra khỏi đây. Bên ngoài vệ sĩ của Lam Ca đã mở sẵn cửa xe thể thao rồi, hắn lập tức đóng cửa xe lại rồi rồ ga rời đi.
Diệp Tiểu Thi nhìn cốc cà phê với vẻ mặt đầy tiếc nuối. Nhưng nhớ đến vị khách đang chờ nên cô vội vàng mang lên, ai ngờ vẫn muộn giờ khiến bà ta tức giận trách cứ.
Sau khi quản lý nghe chuyện Diệp Tiểu Thi va phải khách ở đại sảnh, lại còn là vị thiếu gia cao quý kia bèn gọi cô vào văn phòng. Ông ta quyết toán tiền lương mấy ngày đi làm rồi bảo cô rời đi.
Diệp Tiểu Thi chưa hiểu gì đã bị đuổi việc. Cô rất muốn mắng người, có phải kiếp trước cô thiếu nợ hắn ta hay không?
Từ lúc gặp hắn đến giờ, xung quanh cô toàn xảy ra mấy chuyện đâu đâu!
Diệp Tiểu Thi thở hồng hộc trở về căn trọ. Lúc này Lý Nhã còn đang ngủ, vì cô ấy làm việc buổi tối nên ban ngày chỉ ngủ thôi. Diệp Tiểu Thi nhẹ nhàng về phòng và bật máy tính lên. Xem ra lại phải tìm việc rồi.
Giữa trưa Lam Ca gọi điện hẹn Trình Ly Nguyệt dùng cơm. Trình Ly Nguyệt vui vẻ nhận lời. Cả hai hẹn nhau tại một nhà hàng vô cùng sang trọng.
Người đưa Trình Ly Nguyệt tới là Cung Dạ Tiêu. Trình Ly Nguyệt hy vọng hắn có thể cùng tới dùng bữa vì cô không muốn có bất kỳ hiểu lầm nào. Cung Dạ Tiêu không có ý định ăn cùng, hắn chỉ đưa cô tới cửa, sau khi tận mắt nhìn cô bước vào thang máy đi lên thì hắn mới rời khỏi đây.
Trình Ly Nguyệt vừa bước vào nhà hàng đã được phục vụ dẫn tới phòng ăn Lam Ca đặt. Vừa thấy cô xuất hiện, tâm tình của Lan Ca dễ chịu đi không ít.
“Em đúng là càng ngày càng đẹp ra!” Lam Ca hào phóng khen cô một câu.
Trình Ly Nguyệt ngồi đối diện hắn, tò mò hỏi: “Bây giờ anh đang ở đâu?”
“Vốn dĩ anh ở khách sạn, nhưng hôm nay chuyển ra ngoài, về lại căn biệt thự anh thuê trước đó. Ở khách sạn xảy ra vài chuyện bực mình!”
“Sao thế? Anh lại gây gổ với người trong khách sạn à?” Trình Ly Nguyệt cười hỏi.
“Không hề luôn. Là có người lấy trộm đồng hồ của anh.” Nói xong hắn để lộ chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay.
Trình Ly Nguyệt biết hắn luôn mang theo bên người, nhất định là vật kỷ niệm rất quan trọng: “Khách sạn bảy sao không đến mức để xảy ra chuyện như vậy chứ!”
“Không nhắc đến nữa! Em thế nào rồi? Trí nhớ vẫn chưa hồi phục lại sao?” Lam Ca quan tâm hỏi han.
Trình Ly Nguyệt lắc đầu: “Khó hồi phục lại được. Trước kia mẹ tôi cũng từng như vậy, vẫn chưa khôi phục được trí nhớ trước kia!”
“Yên tâm đi, bây giờ y học phát triển. Có thể kêu Cung Dạ Tiêu đầu tư vào ngành y dược một chút, bảo họ tập trung nghiên cứu rồi tìm ra phương pháp trị liệu cho em.”
“Chuyện này anh ấy làm rồi.” Trình Ly Nguyệt khẽ nhoẻn miệng cười.
Lam Ca cũng vui lây: “Có nhiều người quan tâm đến em như vậy, nếu lúc trước tôi cứ giữ em trên đảo thì tội nghiệt đời này nặng lắm!”
Trình Ly Nguyệt bật cười: “Phải rồi! Nhiều khi em nghĩ đến mà sợ, nhỡ đâu cả đời này em cứ quanh quẩn trên đảo thì làm gì có người thân yêu ở bên cạnh em như bây giờ?”
“May là người đàn ông ấy không bỏ rơi em!”
“Anh ấy mãi mãi không bỏ rơi tôi.” Sâu trong đáy mắt Trình Ly Nguyệt ánh lên ý cười ngọt ngào.
Nhìn thấy nét mặt vui vẻ của cô, trong thâm tâm Lam Ca cũng mừng thay.
“Anh tính khi nào bắt đầu tìm Diệp Tiểu Thi? Anh có thể nói cho tôi những gì anh biết về cô ấy, tôi sẽ cho người giúp anh tìm hiểu một chút.” Trình Ly Nguyệt vốn có xuất thân từ hoàng gia nên muốn tìm một người là chuyện trong tầm tay.
Lam Ca lắc đầu trả lời: “Những gì tôi biết về cô ấy không nhiều. Tôi chỉ biết tên của ông nội cô ấy, cả nơi cô ấy từng ở. Giờ cũng không rõ cô ấy chuyển đi đâu rồi.”
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
16 chương
33 chương
21 chương
10 chương
82 chương