Sau một đêm ở chung cư, cuộc sống vợ chồng của Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt trở lại trạng thái hài hòa ban đầu. Chỉ có điều, mỗi buổi sáng thức dậy, cảm giác đau eo, tê chân thật không dễ chịu, Hưởng thụ khoái cảm một lúc, mà cơ thể lại phải chịu đựng hết như thế này.. Cung Dạ Tiêu bèn yêu cầu cô mỗi sáng cùng anh chạy vài vòng. Đó là cách tập luyện sức khỏe. Trình Ly Nguyệt kiên trì, còn đêm giao thừa thì đang tới. Tối nay, tại một vùng đất trống trong tòa nhà, Cung Dạ Tiêu mua rất nhiều pháo hoa để đốt cho mọi người cùng thưởng thức. Khoảng cách hơi xa, âm thanh cũng bị phân tán đi một chút. Ngay cả Cung Vũ Ninh nhìn cũng thích thủ. Cung Vũ Trạch thì không đủ chiều cao nên cứ phải nhảy. Cung Thánh Dương cúi xuống cho cậu bé leo lên vai để nhìn. Cung Dạ Tiêu cũng ôm con cái, Trình Ly Nguyệt đứng ở bên cạnh, Hạ Hầu Lâm thì gọi bảo mẫu mang chút hoa quả vào, để đêm giao thừa vui vẻ hơn. Những ngày sau tết là những ngày mưa lâm thâm. Bình thường Trình Ly Nguyệt không ra ngoài. Con trai đi học, cô ở nhà cùng con gái. Thấm thoát, con gái đã gần một tuổi. Khi Cung Dạ Tiêu đi ra khỏi nhà, bé con nước mắt lưng tròng, vừa đòi bế lại khóc nhè, rất bám lấy bố. Mỗi lần Cung Dạ Tiêu ra khỏi nhà đều dùng dằng mất nửa tiếng đồng hồ. Bé con học xe đi bộ, chạy đi chạy lại trong tòa nhà. Từ rất xa đã nghe thấy tiếng chuông của xe. Bé gái trắng mập, cũng bắt đầu biết hờn rỗi. “Mommy, daddy...” Do hay dậy nhóc con nói, đột nhiên có một ngày bé con muốn lấy đồ ở trên tủ, nhưng không lấy được nên bật ra tiếng gọi như vậy. Lúc đó, Trình Ly Nguyệt bế bé con, vừa thơm vừa bế. Rất nhanh sau đó, bé con cũng biết gọi cha, bảo mẫu... Tiếng gọi non nớt khiến trái tim người ta tan chảy. Khi tròn một tuổi, bé con bắt đầu tập đi. Đôi chân nhỏ nhắn bắt đầu đi chập chững ở trong phòng khách, thi thoảng lại bị ngã nhưng bò dậy nhanh chóng, tiếp tục chạy liêu xiêu, lẹo vẹo... Chưa bắt đầu đi đã học được cách chạy lao về phía trước. Cung Vũ Trạch đi học về, từ xa đã nghe thấy tiếng líu lo của em gái, rồi bé con chạy về phía anh trai. Cung Vũ Trạch cũng giang tay ôm lấy em gái. Hai anh em ôm nhau, sau đó anh dắt em đi bộ, trông thật vui vẻ. Hơn nữa, bé con rất thính tai. Chỉ cần nghe có tiếng xe ở trong vườn thì sẽ biết đó là xe của bố quay về. Bất luận là đang làm gì thì đều vứt bỏ ở đấy, mở to mắt đợi bố về. Cung Dạ Tiêu trở về từ công ty đã nhìn thấy cô công chúa nhỏ đang đợi ở nhà. Đôi mắt to đen láy đang chờ đợi khiến anh mỗi lần về nhà mọi muộn phiền đều tan biến. Mùa đông qua đi, mùa xuân lại tới. Cả thành phố bừng lên sức sống mới, cởi bỏ lớp áo dày bên ngoài, khoác lên mình chiếc áo dài tay, còn bé con mặc thoáng mát, trông càng đáng yêu. Để bé con trên thảm cỏ bên ngoài, nó có thể chơi cả ngày, líu lo cả ngày không dứt. Khi Cung Muội Muội bế con gái tới, hai búp bê bé nhỏ luôn làm cho người khác cười nghiêng ngả bởi những trò không ai nghĩ ra. Đi chưa vững nhưng đã biết cách tranh giành đồ. Trình Ly Nguyệt bế bảo bối của Cung Muội Muội, thì lại nhìn thấy con gái mình đang xị mặt như sắp muốn khóc, sau đó lắc đầu chạy ôm lấy chân cô, ngẩng đầu, mở to đôi mắt đang đầy nước mắt nhìn cô, tỏ vẻ rất đáng thương. Lúc này, mọi người trong nhà đều cười ha ha, còn hai đứa bé thì chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Những khoảnh khắc ấy trôi qua rất nhanh. Mỗi ngày đều vui vẻ, không còn vô vị hay muộn phiền, nhìn thấy con trai đứng đầu danh sách học giỏi, nhìn con gái chập chững tập đi, ngã rồi lại ngồi dậy, đó là niểm tự hào của những người làm cha mẹ, cũng là nhưng khoảng khắc hạnh phúc nhất. Chẳng có gì vui vẻ hơn việc nhìn thấy con mình tiến bộ từng ngày. Đầu năm, công ty của Cung Dạ Tiêu khá nhiều công việc. Anh cố gắng hoàn thành công việc trước buổi trưa, trừ khi có chuyện khẩn cấp, nếu không anh sẽ trở về bên vợ con. Trình Ly Nguyệt mất đi ký ức ngày xưa, nhưng cô đã học cách xây dựng những ký ức mới. Tại bệnh viện Tịch phu nhân thường xuyên tới bệnh viện kiểm tra. Bà rất quan tâm tới loại thuốc mà các bác sỹ đanh nghiên cứu. Vì chứng mất trí nhớ khiến bà đau khổ cả một đời. Bà không hy vọng mình sẽ được dùng thuốc, nhưng cuộc đời của con gái mới bắt đầu. Con gái bà không cần phải nếm trải cái cảm giác đau đớn ấy. “Phu nhân, chúng tôi sắp nghiên cứu thành công thuốc. nhưng chúng tôi vẫn chưa tìm thấy người nào phù hợp. sẵn sàng tham gia thí nghiệm. Vì thế chúng tôi chỉ còn biết đợi chờ.” Tịch phu nhân trầm ngâm trong giây lát: "Tôi biết loại thuốc này là do các bác sỹ nghiên cứu dành riêng cho tô, có thể cũng có người cần thuốc giống như tôi. Năm nay tôi cũng có tuổi rồi, vậy thì hãy để tôi thử nghiệm thuốc!" Bác sỹ lập tức cảm thấy ngạc nhiên, lắc đầu nói: "Không được, phu nhân là người có thân phận cao quý, chúng tôi tuyệt đối không thể thử nghiệm trên cơ thể phu nhân được." Ánh mắt của Tịch phu nhân vừa nghiêm túc vừa kiên định: "Đây là ý nguyện của tôi, không liên quan tới các anh. Chuyện này tôi sẽ thảo luận với con trai tôi. Các anh cũng chuẩn bị đi." "Phu nhân, bà..." "Đừng cố khuyên tôi, tôi không hy vọng dùng thuốc này, mà là dùng cho con gái tôi. Tôi không muốn nó bị ảnh hưởng cả đời vì chứng di truyền này." Bác sỹ nhìn bà, hiểu rằng có cố khuyên bảo cũng vô dụng, đành lắc đầu nói: "Nếu bà tự nguyện, và được tổng thống đồng ý thì chúng tôi sẽ tiến hành thử nghiệm thuốc cho bà. Chúng tôi có thể đảm bảo, thuốc này tuyệt đối không có tác dụng phụ." "Tôi tin tưởng các anh." Tịch phu nhân bày tỏ sự tin tưởng với các bác sỹ. Tịch phu nhân từ bệnh viện trở ra, nói với lái xe: "Hãy tới phủ tổng thống!" Tại văn phòng tổng thống, Tịch Phong Hàn đang bàn bạc công chuyện với mấy quan chức cấp cao. Trợ lý của anh bước vào nói nhỏ: "Thưa ngài tổng thống, mẹ của ngài tới ạ." Tịch Phong Hàn gật đầu: "Được, mời bà vào trong phòng nghỉ ngơi, tôi sẽ tới ngay." Hai phút sau, Tịch Phong Hàn chỉnh lại y phục, bước vào phòng hội nghị, nhìn thấy mẹ mình tới đột ngột. Anh cười nói: "Mẹ, sao mẹ đến bất ngờ như thế?" "Mẹ vừa từ bệnh viện về, các bác sỹ đã bắt đầu bào chế thuốc. Mẹ quyết định sẽ thử loại thuốc này." Tịch phu nhân nhìn con trai nói.