Trong căn phòng giữa hoa viên, bên ngoài cửa sổ gió đông thổi nhưng bên trong lại ấm áp như mùa xuân. Cung Vũ Ninh đã ba tuổi, khuôn mặt ngày càng có nét. Cung Muội Muội và Trình Ly Nguyệt vừa uống trà, vừa nói chuyện và nhắc tới Lam Ca. Trình Ly Nguyệt cảm thấy có chút lo lắng cho họ. Cô ấy đi quá vội vàng, thậm chí còn không lưu lại số điện thoại. Hơn nữa, cô không biết anh ấy có tìm thấy cô ấy không. Cung Muội Muội cũng lo lắng: "Nếu người bạn kia của chị tới, có thể nhờ anh trai em giúp đỡ, nhờ anh ấy tìm Diệp Tiểu Thi, tiếp tục mối duyên phận này. Không chừng lại thành một giai thoại cũng nên!" Một tuần sau, Cung Muội Muội chuẩn bị sinh con. Lần sinh đầu tiên nên rất đau đớn. Khi biết cô được đưa vào bệnh viện, cô đã đau đớn cả đêm. Hạ Hầu Lâm và Trình Ly Nguyệt đều tới bệnh viện. Cung Muội Muội cũng là người rất kiên cường. Khuôn mặt biến sắc vì đau đớn nhưng lại không có tiếng kêu thán nào. Dạ Lương Thành ở bên sắp trở thành cha, vừa lo lắng vừa căng thẳng. Nhìn Cung Muội Muội không kêu thán nhưng trên trán đẫm mồ hôi, anh thấy rất đau trong lòng. Hạ Hầu Lâm bên ngoài tỏ ra trấn tĩnh nhưng trong lòng lại rất thương con gái. Con gái đau đớn như thế nào, bà đều từng đã trải qua. Dạ phu nhân cũng chỉ có thể lo lắng. Lúc này tất cả những gì họ có thể làm là ở bên Cung Muội Muội, đợi cô sinh con. Cung Dạ Tiêu mang con gái, con trái và hai người bảo mẫu tới nhà Tịch phu nhân. Lúc này, anh hy vọng cha mẹ đang ở bên Cung Muội Muội, còn Tịch phu nhân sẽ ở bên cháu trai, cháu gái. Cung Muội Muội đau gần một đêm, sau gần 1 tiếng trong phòng đẻ, cô đã hạ sinh một bé gái khỏe mạnh. Lúc bác sỹ bế ra, đứa bé vẫn nắm chặt hai tay, khóc đỏ mặt. Dạ Lương Thành nhìn vội rồi sau đó chạy vào phòng đẻ. Cung Muội Muội gần như sắp ngất, cô đã cố hết sức mình. Dạ Lương Thành xót ruột nhìn cô với hơi thở yếu ớt. Trong lòng anh nghĩ, cả đời này chỉ sinh một đứa thôi, sẽ không để cô phải đau đớn như thế này lần nào nữa. Cung Muội Muội nhìn anh, miệng hơi nhoẻn cười. Dạ Lương Thành cúi người xuống hôn lên trán cô: "Con mình rất khỏe mạnh, em yêu tâm nghỉ ngơi đi!" Cung Muội Muội gật đầu. Dạ Lương Thành cùng y tá đưa cô ra. Cung Dạ Tiêu và Cung Thánh Dương cũng đang đợi bên ngoài. Khi Cung Muội Muội được đưa vào phòng kiểm tra, mấy người đàn ông không vào, chỉ có Dạ Lương Thành đi theo. Còn lại đứng bên ngoài chờ đợi. Hạ Hầu Lâm bế cháu gái của mình, trên khuôn mặt nở nụ cười hiền từ. Năm nay, bà có liền hai cháu gái nên cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Bà bế ra ngoài, mấy người đàn ông nhìn đứa bé. Ông Dạ nhìn các đường nét của đứa bé, quả thật rất giống con trai mình hồi nhỏ! Cung Muội Muội ở trong viện 3 ngày, sau đó được cho về nhà. Mỗi ngày y tá đều đến chăm sóc cô và đứa trẻ. Trình Ly Nguyệt mang con gái tới thăm cô 1 lần. Hai bé con chỉ cách nhau vài tháng, sau này chúng chắc chắn sẽ là chị em tốt. Tưởng tượng tới cảnh lũ nhóc sau này tụ tập chơi đùa, chỉ cần nghĩ thôi đã thấy vui. Mấy ngày cuối mùa đông, không khí náo nhiệt của đêm giao thừa sắp tới, lại sắp qua một năm với nhiều niềm vui. Ngày khai xuân khiến người ta cảm thấy vui tươi, với tâm trạng tràn đầy sự hy vọng. Chẳng mấy chốc con gái của Trình Ly Nguyệt đã được 5 tháng tuổi. Đứa bé 5 tháng tuổi đã bắt đầu biết chơi đùa. Cung Muội Muội cũng đã sinh con được hai tháng. Sau khi đầy cữ, cơ thể cô hồi phục rất nhanh. Bây giờ, việc đưa bọn nhóc đi chơi là giây phục vui vẻ nhất của hai bà mẹ trẻ. Hai chị em mỗi tuần tụ tập hai lần. Cung Vũ Trạch cũng đã bắt đầu đi học. Mặc dù tuổi nhỏ nhất, nhưng với vóc dáng cao lớn và tính cách chín chắn, mới đi học một tháng mà đã giành được các phần thưởng của cô. Cô giáo luôn khen ngợi cậu giỏi giang. Dù là cậu bé nhỏ nhất, thế nhưng ngay ở lần thi đầu tiên, cậu đã được điểm tuyệt đối, đừng đầu lớn 1 toàn trường. Thế nhưng có một chuyện mà Trình Ly Nguyệt luôn cảm thấy thiếu thiếu. Đó là cô và Cung Dạ Tiêu lâu nay không sinh hoạt vợ chồng. Mặc dù cơ thể cô đã phục hồi như trước, cô sinh con cũng được gần 1 năm. Theo các bác sỹ thì chỉ cần 3 tháng sau sinh là có thể quan hệ được rồi cơ mà. Cô không chủ động, Cung Dạ Tiêu cũng không có ý muốn. Có điều mỗi buổi sáng, cô đều cảm thấy anh ấy luôn tràn đầy sinh lực. Nếu tính từ khi cô mang thai, đến nay anh ấy đã nhịn quan hệ hơn 1 năm rồi. Điều này là một chuyện thực sự không dễ dàng với 1 người đàn ông bình thường. Điều đó khiến Trình Ly Nguyệt cảm thấy bận tậm. Cô không dám khẳng định, chỉ là trong lòng thấy hơi hoang mang. Hôm nay, con gái cô ngủ ít, chỉ thích chơi. Nên buổi tối, bé con ngủ rất say. Còn người bảo mẫu luôn bên cạnh chăm sóc bé con nên hoàn toàn không ảnh hưởng tới không gian riêng của hai vợ chồng. Trình Ly Nguyệt đợi con ngủ, cô cầm lấy chiếc ipad tìm hiểu những bà mẹ khác vượt qua sự ám ảnh khi sinh và quan hệ với chồng như thế nào. Trình Ly Nguyệt không thấy ám ảnh, mà trạng thái đầu tiên khi trở về đó là sợ, đặc biệt là cảm giác sợ sệt khi nhìn thấy thân hình chắc khỏe của Cung Dạ Tiêu. Cô nghĩ, trước đây hai người ở bên nhau như thế nào? Khắc phục sự sợ hãi về tâm lý như thế nào? Được rồi! Mặc kệ, tối nay cô sẽ chủ động, làm trách nhiệm của một người vợ, chăm sóc đời sống sinh lý của chồng. Ý nghĩ này mới xuất hiện thì đã thấy Cung Dạ Tiêu mặc một áo sơ mi, phía dưới mặc quần ở nhà màu xám. Cơ thể cao tới 1m88 với phần trên cơ thể săn chắc. Từ đầu tới chân đều toát ra một về cuốn hút nam tính. Trình Ly Nguyệt nuốt nước bọt. Thì ra, người đàn ông của cô có cơ thể đẹp như vậy Cung Dạ Tiêu nháy mắt nhìn cô: "Em nhìn gì thế?" Trình Ly Nguyệt lập tức nhận ra trên màn hình toàn là nội dung trao đổi về việc động phòng của các bà mẹ. Cô vội vàng giấu chiếc ipad về phía sau: "Không... không có gì " Ánh mắt Cung Dạ Tiêu rất lanh lợi? Biểu cảm của cô rõ ràng hơi khác thường. Cung Dạ Tiêu cũng không tò mò thêm, quay người nhìn sang con gái đang ngủ trên giường, nhìn đáng yêu quá, giống như búp bê vậy. Tối nay vợ chồng Hạ Hầu Lâm tới nhà họ Dạ thăm Cung Muội Muội. Bảo mẫu hôm nay xin nghỉ phép, lúc chiều tới thì cậu nhóc đã đi học. Bây giờ trong tòa nhà chỉ còn hai người họ. Ánh mắt của Cung Dạ Tiêu nhìn vào đôi má của Trình Ly Nguyệt, ánh mắt như muốn nói điều gì đó. Anh ngồi bên cạnh cô, cầm tay cô: "Có cần đi khám bác sỹ tâm lý không?" Trình Ly Nguyệt nháy mắt, hiểu ý anh nói gì. Cô hơi ngượng ngùng lắc đầu nói: "Không cần."