Sau khi Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu cùng toàn bộ vệ sĩ lên máy bay, chiếc máy bay tư nhân to lớn không ngừng một phút nào, chọn một đường băng dài nhất mà bay. Trên ghế sofa đắt tiền, tầm mắt của Trình Ly Nguyệt vẫn nhìn ra bầu trời xanh biếc ngoài cửa sổ, cô vẫn đang rất kinh ngạc, nửa giờ trước, cô vẫn cho rằng mình sẽ kết hôn cùng Lam Ca, sau đó như hắn nói, trở thành bá tước phu nhân của hòn đảo này, sẽ không thay đổi gì. Tuy nhiên, nữa tiếng sau, cuộc đời của cô dường như lại được vặn một cái, bánh xe đã chuyển theo hướng khác, hơn nữa lại quấn vào với người đàn ông có gương mặt tuấn mỹ phi phàm này. Hắn nói hắn là người đàn ông của cô. Hai tay Cung Dạ Tiêu đan vào nhau, khuỷu tay đặt lên đầu gối, đỡ lấy chiếc cằm quyến rũ của hắn, nhìn về phía cô gái đối diện, trong đôi mắt hắn có chút tham lam lóe sáng do nhung nhớ cô quá đỗi. Từ lúc bắt đầu bay cho đến giờ, bầu không khí trong này vẫn luôn an tĩnh như vậy, mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, không như ngày trước, tâm ý tương thông. Từ một ánh mắt, một nụ cười đều có thể nhận ra đối phương đang nghĩ gì. "Em đang nghĩ gì vậy?" Hiện giờ Cung Dạ Tiêu cũng không thể nhìn thấu tâm tư của cô, vì vậy, hắn có chút lo lắng, lo rằng sau khi cô mất trí nhớ, hắn sẽ trở thành người xa lạ trong cuộc đời của cô. Trình Ly Nguyệt khẽ cắn môi: "Anh nói cho em những chuyện xảy ra trước khi em bị mất trí nhớ đi! Em thực sự quên hết rồi." "Được." Cung Dạ Tiêu gật đầu: " Dù sao thì lần này chặng bay cũng khá dài, anh sẽ kể cho em tất cả những chuyện trước đây của chúng ta." Trình Ly Nguyệt gật đầu, lúc này, tiếp viên hàng không đưa một ly sữa cho Trình Ly Nguyệt, lại đưa cho Cung Dạ Tiêu một tách cafe đen. Trình Ly Nguyệt nhìn hắn uống cafe, khẽ nhăn mày: "Uống cafe không tốt cho sức khỏe đâu." "Vì để tìm em mà nhiều ngày như vậy rồi anh chưa được ngon giấc, anh cần phải uống cafe." Cung Dạ Tiêu mím môi cười. Đột nhiên trái tim Trình Ly Nguyệt nhói một cái, cô không nói gì nữa. Cung Dạ Tiêu tháo dây an toàn của mình, tới ngồi cạnh cô. Hắn muốn có thể dựa gần cô một chút, Trình Ly Nguyệt cũng chẳng ghét bỏ. Có ddiefu trong mắt cô vẫn có chút xa cách, vẻ mặt này của cô, hắn không hề lạ chút nào, nhớ tới lần đầu con trai tìm hắn, khi hắn ôm con đi tìm cô, ánh mắt của cô còn lạnh lùng đầy kháng cự hơn bây giờ nhiều. "Vậy anh kể nhé." Cung Dạ Tiêu chuẩn bị đem hết mọi chuyện trước kia kể cho cô. "Trình Ly Nguyệt gật đầu, nghiêm túc nhìn hắn, đã chuẩn bị xong. Cung Dạ Tiêu bắt đầu kể từ lần đầu tiên con trai tìm tới cửa, vẻ mặt của Trình Ly Nguyệt khi thì hoài nghi, khi thi kinh ngạc. Trong đầu cô dường như có thể tưởng tượng được bộ dáng đẹp trai lại đáng yêu của cậu nhóc, và cả, Cung Dạ Tiêu nói cô là một nhà thiết kế trang sức, điều này cũng rất phù hợp với tưởng tượng của cô, bởi đúng là cô có thiên phú về hội họa. Đám vệ sĩ ở một khoang khác, mà trong khoang này, hiện giờ yên tĩnh vô cùng vì Cung Dạ Tiêu đang kể chuyện. Trình Ly Nguyệt nghe kỹ, hốc mắt của cô có chút đỏ, tràn lên một tầng sương mù, khi cô hoảng loạn định giơ tay lau đi, một bàn tay to lớn mà ấm áp đã thay cô lau sạch, hơn nữa ngay sau đó, cả người cô đã bị người đàn ông bá đạo ấn chặt vào trong lòng, gương mặt nhỏ nhắn dán thẳng lên áo sơ mi của hắn. Trái tim Trình Ly Nguyệt vẫn không ngừng hoảng hốt, dường như cô chẳng hề ghét bỏ mùi hương của người đàn ông chút nào, trái lại, cô còn tham lam hít vào hai hơi. Vào đúng lúc này, một nụ hôn ướt át hạ xuống trán cô, cả người Trình Ly Nguyệt lập tức cứng lại, hơn nữa người đàn ông đang ôm lấy cô cũng cảm nhận được, hắn khẽ thở dài, vuốt ve mái tóc dài của cô. Trình Ly Nguyệt vẫn chưa nghe xong chuyện của mình, cô định ngồi dậy từ trong lòng hắn, tuy nhiên, người đàn ông lại có chút ngang ngược ấn cô lại: "Anh ôm em rồi sẽ kể chuyện tiếp." Trình Ly Nguyệt đành gật đầu, dựa sát vào hắn, Cung Dạ Tiêu lại tiếp tục kể, Trình Ly Nguyệt nghe một hồi, đôi mắt không khỏi lại có chút ấm ướt. Cô cứ ngẩn ra trong lòng hắn, nước mắt của cô làm ướt đẫm phần áo trước ngực hắn. Cung Dạ Tiêu cũng chẳng nỡ lòng nào mà kể tiếp, hắn biết hiện giờ cô gái này đang rất yếu ớt, bởi những chuyện mà hắn kể đều là hồi ức đẹp, đẹp vô cùng, nhưng cô lại quên mất, việc này tàn nhẫn biết bao chứ? "Được rồi, tạm thời kể tới đây đã, đợi bao giờ về, em gặp các con của chúng mình, anh sẽ kể tiếp cho em nghe được không?" Trình Ly Nguyệt đã khóc không thành tiếng, cô nghe chuyện mà trong lòng nảy sinh ra một cảm giác sợ hãi vô cùng, nếu như hắn không tìm thấy cô, nếu như cô cứ vậy mà sống cả đời ở cái đảo đó, vậy thì những người kia phải làm sao đây? Người mà cô yêu ngày trước phải làm thế nào đây? Con của họ sẽ ra sao? Vì vậy, cô đau đớn, nghĩ mà sợ, cũng xúc động khi người đàn ông này đã tìm được mình. Người tiếp viên đưa khăn giấy qua, Cung Dạ Tiêu nhẹ nhàng lau đôi mắt ẩm ướt của cô, cúi đầu, khẽ hôn lên trán cô, vỗ về tâm tình cô. Trình Ly Nguyệt ngẩng đầu, tỉ mỉ quan sát gương mặt của người đàn ông này, muốn tìm ra một chút kí ức nào đó trong đầu mình, thế nhưng, tất cả đều trống rỗng... Cảm giác mê man bất lực này làm cô hoảng sợ không thôi. "Đừng lo, dù là phải dùng cách nào đi chăng nữa, anh sẽ tìm lại kí ức cho em, nếu như không được, chúng ta sẽ đi lại con đường mà mình đã đi lần nữa, anh sẽ cho em trải qua cảm giác biết nhau, hiểu nhau, và yêu nhau của chúng ta lần nữa." Cả người Trình Ly Nguyệt run run, nước mắt tuôn rơi, khẽ gật đầu nói: "Được." Cung Dạ Tiêu ôm chặt lấy cô, dùng mặt cọ xát cô, Trình Ly Nguyệt cũng không quá kháng cự lại, cô nhắm mắt, cảm thấy mệt vô cùng. "Ngủ một lát đi." Cung Dạ Tiêu thấp giọng nói, hắn cũng mệt rồi, thần kinh hắn đã căng như dây đàn lâu đến vậy, cuối cùng cũng có thể thả lỏng được rồi. Trong nước, trước khi lên máy bay, Cung Dạ Tiêu đã gọi cho ba mẹ để bọn họ báo tin vui này cho mọi người, hiện giờ, những người đang quan tâm lo lắng đều biết cô đã bình an trở về, tâm tình lo lắng của mọi người đều đã được tháo bỏ. Tịch phu nhân mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, nhận được điện thoại của Hạ Hầu Lâm, bà cuối cùng cũng hé ra một nụ cười, bà gọi cho Tịch Phong Hàn, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời, hắn cũng gọi một cuộc điện thoại khác, đó là những chuyên gia đang chữa trị cho chứng bệnh của mẹ hắn. Hắn thúc giục họ nhất định phải nhanh chóng nghiên cứu ra thuốc có thể làm tiêu u, khôi phục trsi nhớ. Dù có là thuốc gì đi chăng nữa, cần tiêu tốn bao nhiêu tiền, hắn cũng tuyệt chẳng hề do dự mà chi ra. Hiện giờ Cung Muội Muội đã là bà bầu sáu tháng, lần đầu mang thai, vì chuyện của Trình Ly Nguyệt mà đã mấy ngày nay cô ăn không ngon ngủ không yên. Cả nhà họ Dạ cũng lo lắng vô cùng, trong thời kì mang thai cố kỵ nhất là tâm tình không tốt, điều này sẽ dẫn đến rất nhiều chuyện nguy hiểm.