Trình Ly Nguyệt nhìn Lục Nhã Tình, chuyện trước đây cô cũng định quên đi, cô chỉ lạnh nhạt nhìn sau đó khoác tay mẹ bước ra ngoài. Sau lưng, quý bà kia cũng không tiếp tục làm khó dễ Lục Nhã Tình nữa mà đổi một nhân viên phục vụ khác. Lục Nhã Tình hoàn toàn không thể ngờ rằng, năm xưa mình đối xử với Trình Ly Nguyệt như vậy, vậy mà bây giờ Trình Ly Nguyệt lại ra mặt nói đỡ giúp cô. Bây giờ cô vừa xấu hổ vừa hối hận, sớm biết có ngày hôm nay cô đã không đắc tội với Trình Ly Nguyệt như vậy, nếu không khi mẹ bệnh nặng cô còn có thể vay tiền cô ấy. Vốn dĩ cô và mẹ cũng không nghèo, chỉ có điều sau khi anh trai chấp hành án tử hình, mẹ đột nhiên ngất xỉu, tim cần làm phẫu thuật gấp, bây giờ cô đã đổ hết tiền trong nhà vào việc chữa bệnh nên phải ra ngoài đi làm để kiếm tiền, nếu không cô sẽ khó mà giữ được mạng sống cho mẹ mình. Khi Trình Ly Nguyệt bước ra ngoài, Tịch phu nhân thấy thái độ của cô có phần lạnh nhạt liền hỏi: "Sao không nói giúp cô ấy vài câu." "Mẹ, mẹ có biết cô ta là ai không? Cô ta là em gái chồng cũ của con, từng là em chồng con." Trình Ly Nguyệt nói với mẹ. Tịch phu nhân vô cùng kinh ngạc: "Cái gì? Cô ta là em gái chồng cũ của con?" Tuy nhiên nhà chồng cũ của Trình Ly Nguyệt tính nết ra sao, Tịch phu nhân biết rất rõ. "Bây giờ con nói đỡ giúp cô ta mấy câu đã là rất tốt rồi, nhớ tới những việc năm xưa cô ta làm với con, con nên để cô ta tiếp tục bị mắng chửi." Tịch phu nhân an ủi một tiếng: "Đừng giận nữa, con không quá tuyệt tình, trong lòng cô ta sẽ biết ơn." "Con đã không còn quan tâm nữa rồi, con đã quên hết nhà bọn họ từ lâu." Trình Ly Nguyệt mỉm cười. Trình Ly Nguyệt ăn trưa cùng mẹ ở ngoài xong mới về, buổi tối Cung Dạ Tiêu tới đón cô về nhà đúng giờ, sau khi ngồi vào trong xe rộng rãi dễ chịu, Trình Ly Nguyệt mệt mỏi dựa vào lòng anh ngủ vì hôm nay cô đã cùng mẹ đi bộ rất lâu, hơn nữa hôm qua mới ngồi máy bay về. Cung Dạ Tiêu ôm lấy cô, yêu thương hôn lên trán cô, anh nói lái xe phía trước lái chậm lại, không muốn cô ngủ không ngon vì xe chạy nhanh. Khi tới trước cửa chung cư, Cung Dạ Tiêu đợi xe dừng lại hẳn mới cúi người bế cô lên. Trình Ly Nguyệt giật mình tỉnh dậy, thấy người bế mình là Cung Dạ Tiêu, cô liền gắng gượng mở mắt ra: "Em tự đi được, em nặng quá rồi, anh bế sẽ mệt." "Không sao, anh vẫn bế được." Cung Dạ Tiêu bật cười, cô cũng không hề béo, chỉ là có thêm bụng bầu, người không có mấy thịt. Trình Ly Nguyệt nghe anh nói vậy liền an tâm nhắm mắt tiếp tục ngủ, Cung Dạ Tiêu bế cô tới thẳng giường, giúp cô cởi giày, nhẹ nhàng đắp chăn lại, sau đó hôn lên trán cô: "Ngủ ngon nhé!" Trình Ly Nguyệt đã ngủ say, Cung Dạ Tiêu về thư phòng định xử lý công việc của ngày hôm qua, mai anh định đưa cô tới bệnh viện khám thai. Hiện tại Trình Ly Nguyệt đã mang thai sáu tháng rồi. Cung dạ Tiêu làm việc tới gần sáng mới tạm dừng công việc, đi tắm và ra giường nằm cùng cô. Trình Ly Nguyệt ngửi thấy hương thơm thoang thoảng trên người anh, cô nghiêng người lại, đưa tay ôm lấy eo anh ngủ tiếp. Sự ỷ lại này đã hình thành một cách rất tự nhiên. Buổi sáng. Cung Dạ Tiêu dẫn cô đi ăn sáng sau đó tới thẳng bệnh viện, Trình Ly Nguyệt nằm trên giường, bác sĩ cho cô nghe tim thai, siêu âm b, nghe nhịp tim khỏe mạnh có quy luật của con, Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu nhìn nhau mỉm cười. "Em bé rất khỏe mạnh, nếu lựa chọn sinh thường thì giai đoạn cuối không nên ăn quá nhiều chất dinh dưỡng, ăn uống bình thường là được, nếu bồi bổ nhiều quá em bé quá lớn sẽ khó sinh." Bác sĩ khuyên. Trình Ly Nguyệt gật đầu, bây giờ cô có thể an tâm đợi tới ngày sinh nở rồi. Mấy ngày nữa lại qua đi, vợ chồng Cung Thánh Dương dẫn cậu nhóc về, Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu tới sân bay đón họ. Nhìn cậu nhóc chạy ra khỏi đường đi của sân bay, Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu đều không dám tin vào mắt mình, con họ phơi nắng có được nước da khỏe mạnh, mặc dù đen hơn nhưng cũng rất khỏe khoắn. "Baba, mami..." Cậu nhóc chạy rất nhanh về phía Cung Dạ Tiêu, bây giờ cậu cũng biết mình không thể ôm mẹ. Cung Dạ Tiêu cúi người, bé cậu nhóc đã sắp sáu tuổi lên, Trình Ly Nguyệt mỉm cười nhìn cậu: "Đi chơi có vui không?" "Vâng! Rất vui, lần sau con vẫn muốn đi nữa." "Được! Mùa hè sang năm lại đi! Sau này nghỉ hè đều có thể đi." Hạ Hầu Lâm mỉm cười bước tới, Trình Ly Nguyệt cũng chào họ: "Ba, mẹ, ba mẹ vất vả rồi." "Không có gì, đây là việc trước đây ba mẹ thành thạo nhất!" Hạ Hầu Lâm mỉm cười, nhìn bụng cô đã lớn hơn, bà cười nói: "Bác sĩ nói sao rồi?" "Bác sĩ bảo bé rất khỏe mạnh." Cung Dạ Tiêu nói. "Tốt quá, chỉ còn hai tháng nữa thôi, con vẫn còn phải vất vả." "Không vất vả." Trình Ly Nguyệt mỉm cười trả lời. Đoàn người ăn cơm trưa ở bên ngoài, khẩu vị của cậu nhóc rất tốt, hơn nữa đã cao hơn, sau này chắc chắn sẽ cao lớn giống như ba cậu. Vợ chồng Trình Thánh Dương đã trở lại, Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu lại dọn từ căn hộ ở trung tâm thành phố về lại dinh thự, nơi này rất yên tĩnh, không khí cũng rất trong lành, thích hợp để cô dưỡng thai. Cậu nhóc hôm nay cũng đi báo danh lớp một, mặc dù chưa tới sáu tuổi nhưng Cung Dạ Tiêu đã liên hệ xong, anh tin rằng con mình sẽ theo kịp bài học. Đây cũng là việc anh chuẩn bị cho con nhảy lớp sau này, Cung Dạ Tiêu lấy được bằng thạc sĩ tài chính năm hai mươi hai tuổi, suốt quá trình học đều nhảy lớp, anh tin con trai mình có lẽ còn kết thúc chương trình học sớm hơn mình. Cậu nhóc rất tự tin, hơn nữa chiều cao cũng đã đạt tiêu chuẩn, ngồi giữa một đám đông trẻ bảy tuổi cũng không hề lép vế. Báo danh cho con xong là chỉ phải đợi khai giảng. Lúc này truyền tới một tin tức tốt lành nữa, chuyến du lịch vòng quanh thế giới của Cung Muội Muội và Dạ Lương Thành phải kết thúc sớm vì Cung Muội Muội đã có thai, hơn nữa cô sơ suất không phát hiện ra, thai đã được hai tháng rồi. Lúc này cả nhà vui mừng khôn xiết, sắp sửa lại có hai em bé chào đời, hiện họ đang trên đường về nước, Trình Ly Nguyệt cũng vui mừng đợi Cung Muội Muội về nhà, hai người cùng mang bầu sẽ có bạn. Sáng sớm ngày thứ ba, Cung Muội Muội và Dạ Lương Thành về tới nơi, hai người hạnh phúc dắt tay nhau vào đại sảnh của dinh thự, Hạ Hầu Lâm bước tới ôm lấy con gái: "Có chắc chắn không? Tại sao không sớm nói với mọi người?" "Mẹ, một tuần trước con cũng mới biết." Cung Muội Muội có phần lo lắng và hào hứng. Dạ Lương Thành đứng bên cạnh tỉnh lại sau hôn mê, giờ đã khôi phục thần sắc và khí thế trước đây, hơn nữa nét mặt anh không giấu nổi niềm vui mừng khi sắp làm cha. Hai người đàn ông vừa uống trà vừa nói chuyện, Cung Muội Muội và Trình Ly Nguyệt thì vừa đi dạo trong vườn hoa vừa nói chuyện, nghe Cung Muội Muội nói tới chuyến du lịch vòng quanh thế giới của mình, Trình Ly Nguyệt vừa ngưỡng mộ vừa kỳ vọng, cô nghĩ sau này nếu có cơ hội, họ cũng sẽ dẫn theo hai đứa con đi du lịch.