Lục Tuấn Hiên lạnh lùng nhìn theo dòng nước lầm bẩm nói," Thẩm Quân Dao, lần này có phải cô cố ý dọa tôi không? Cô chỉ là một người chết, còn có thể đùa giỡn một người sống sờ sờ như tôi sao?" Nói xong, Lục Tuấn Hiên nhặt một hòn đá bên cạnh, ném mạnh xuống nước, đứng dậy trở lại xe của mình, ngừng lại một lát, xe của hắn quay đầu nhanh chóng trở về, biến mất trong bóng tối ngay sau đó. Không lâu sau một chiếc xe khác cũng nhanh chóng quay về, ba vị cảnh sát mặc thường phục quan sát mặt sông phẳng lặng, người đội trưởng dẫn đầu nói: "Xem ra, con sông này có vấn đề, triệu tập đội vớt thi thể qua ngay, nhân lúc nước sông còn chưa dâng cao xem xem ở dưới có thi thể của Thẩm Quân Dao hay không." Tối hôm ấy, ngay gần đó có bốn nhân viên chuyên mò vớt tới, đầu đeo đèn pin, trên người thắt dây thừng, lập tức lặn xuống dòng nước, mực nước ở nơi đây đang vào khoảng ba mét, cũng không sâu lắm. Cảnh sát bắt đầu qua lại bận rộn nơi đây suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng, có một người ngoi lên, dùng tay ra hiệu với cảnh sát ở trên bờ: "Phía dưới có một thi thể, đã móc vào rồi, các anh kéo lên đi!" Theo nhịp kéo của máy cẩu, sợi dây thừng được kéo lên, vào lúc đó, một thi thể phụ nữ cũng được kéo lên theo. Cũng may các cảnh sát đã nhìn thấy nhiều, nếu là người bình thường, chỉ sợ sẽ bị sợ phát ngất. Thi thể đã bị ngâm trong nước đến trương cả lên rồi. "Đem về giám định." Lục Tuấn Hiên về đến nội thành, tối nay hắn cũng chẳng muốn ngây người ở nhà liền tới quán bar buông thả. Hắn cũng không ngại mà tìm một cô tới phục vụ, mang về nhà phóng túng một đêm. Sáng sớm. Lục Tuấn Hiên mở mắt, cơn say cũng đã tỉnh, thấy tay của cô gái vẫn còn ôm ở cổ mình liền ghét bỏ đẩy cô ra, cô gái mở mắt,"Ngài Lục, làm sao vậy? Tối qua ngài không vui sao?" Lục Tuấn Hiên ngồi dậy, ôm lấy đầu đang đau nhức do say rượu, đúng lúc này, chuông cửa nhà hắn vang lên. Tâm trạng của Lục Tuấn Hiên bỗng chốc căng như dây đàn, vội vàng ra phòng khách nhìn màn hình nhìn trước mặt, ngoài cửa có vài nhân viên cảnh sát đang đứng, tâm tư của hắn đột nhiên rối loạn thêm mấy phần, hắn trấn tĩnh lại vài giây, nhanh chóng ra mở cửa. Hắn cười chào mấy vị cảnh sát,"Ngài cảnh sát,chào buổi sáng! Có tin tức gì liên quan tới vợ cũ của tôi sao?” "Đúng là đã có tin tức, tối qua chúng tôi tìm thấy cô ấy rồi." Nụ cười của Lục Tuấn Hiên cứng lại, nhưng rất nhanh, hắn giả bộ kích động,"Thật không? Cô ấy ở đâu?" "Cô ấy vừa được vớt từ dưới nước lên, Lục Tuấn Hiên, chúng tôi có quyền buộc anh tội cố ý giết người và phá hoại thi thể, mời theo chúng tôi đến đồn cảnh sát hỗ trợ điều tra." Giọng nói của cảnh sát lạnh như băng. Trong nháy mắt, thân thể cao to của Lục Tuấn Hiên bị ép khom xuống, cả người hắn run rẩy nhìn cảnh sát, hắn cắn chặt răng,"Không thể nào, sao tôi có thể giết vợ mình được? Các anh nhất định đã nhầm rồi." "Việc chúng tôi có thể tìm được cô ấy ít nhiều cũng nhờ sự dẫn đường và chỉ điểm của anh, nếu không, tôi nghĩ chúng tôi có thể mãi mãi không tìm được thi thể của cô ấy." "Tôi..." Chân của Lục Tuấn Hiên nhũn ra trong chớp mắt, lẽ nào là tối qua? Tối qua khi hắn ra ven sông bị cảnh sát theo dõi sao? Lục Tuấn Hiên sặc một cái, trên tay đã thêm một chiếc còng, mà lúc này, cô gái kia bước ra từ nhà hắn, thấy hắn bị bắt lập tức hoảng sợ, né tránh mà đi về. Lục Tuấn Hiên cảm thấy chiếc còng trên tay như một sự tra tấn, không chỉ trói buộc lại hành động hiện tại của hắn, mà là cả cuộc đời của hắn. Giờ khắc này, hắn rốt cuộc cũng hối hận mà khóc rống lên. Cảnh sát không chút lưu tình đem hắn ấn vào sau xe, áp sát vây quanh hắn. Cả quãng đường này, đôi mắt si ngốc của Lục Tuấn Hiên hướng về phía trước, ngắm nhìn thế giới mà hắn vẫn còn luyến tiếc. Hắn biết, với tội danh của hắn, có lẽ cả đời này hắn sẽ không được nhìn con đường và cảnh sắc phồn hoa này nữa. Đời người, sai một ly, đi một dặm. Nhà họ Lục. Từ sau cuộc thẩm tra, Trần Hà tiếp tục sống một cuộc sống ăn chơi đàng điếm với con gái mình. Hơn nửa cuộc đời bà ta đều trải qua trên bàn mạt chượt, thắng thua cũng nhiều, nhưng điều khó có được là bà ta có một cậu con trai tài giỏi vô cùng, mỗi lầncho bà không ít tiền chơi bời. Mà Lục Nhã Tình, nhờ mẹ và anh trai, cũng sống như một đại tiểu thư, chẳng cần làm gì, chỉ chăm chú đi shopping và giết thời gian ở quán bar. Sống một cuộc đời không hề có mục tiêu và phương hướng. Trần Hà thức dậy từ sáng sớm, sau khi bảo người hầu làm bữa sáng, bà liền trang điểm một phen chuẩn bị ra ngoài. "Phu nhân, có điện thoại." Người hầu nhắc nhở bà. Trần Hà có chút tức giận đi qua,"Tới đây tới đây, đừng giục nữa." Thế nhưng, đó quả nhiên không phải giọng bạn đánh bạc của bà, mà lại là một giọng nói chất đầy thê lương, “Mẹ, là con.” "Con trai à, sao lại là con? Sao giọng khàn vậy? Bị cảm rồi sao?" "Mẹ, con xin lỗi mẹ." "Con nói gì vậy?" Trần Hà chưa thấy giọng nói tuyệt vọng đến vậy của con trai mình bao giờ,"Tuấn Hiên, đã xảy ra chuyện gì?" "Con... con giết người rồi, Thẩm Quân Dao là do con giết." Đầu của Trần Hà ong một tiếng, trống rỗng, điện thoại tuột từ trên tay xuống, đập vào mặt bàn, mà khuôn mặt bà tái nhợt khó coi như thế giới sắp sụp đổ. "Phu nhân, bà sao vậy?" Trần Hà lập tức cầm điện thoại lên, nói với Lục Tuấn Hiên,"Không, Tuấn Hiên, con không có... chắc chắn là con lừa mẹ. Con không giết người... mau trốn, mau trốn đi!" "Con ở sở cảnh sát,chiều mẹ và Nhã Tình tới thăm con đi!" "Con..." Trần Hà còn chưa kịp nói, điện thoại đã tắt. Trong phút chốc, Trần Hà bụm mặt, ôm đầu khóc rống lên, Lục Nhã Tình vừa xuống lầu bị tiếng khóc của mẹ làm giật mình. "Mẹ, mẹ khóc cái gì? Mẹ làm sao vậy?” Lục Nhã Tình vội vàng chạy đến, ôm lấy bà. Trần Hà cầm lấy tay cô, khóc không thành tiếng,"Nhã Tình... anh con... anh con giết người rồi." "Cái gì? Anh ấy giết ai?" "Thẩm Quân Dao là do anh con giết... giờ nó bị bắt rồi." Lục Nhã Tình cũng chấn động, sắc mặt trắng bệch, trừng lớn mắt, có nghĩa là, trụ cột của nhà họ Lục đổ rồi, nghĩa là nhà họ Lục xong rồi. "Mẹ... vậy chúng ta làm thế nào? Anh trai bị bắt rồi, chúng ta phải làm sao!” Lục Nhã Tình cũng bị dọa khóc. Trần Hà cũng hoang mang lo sợ, nếu như con trai thừa nhận đã giết người, vậy nó sẽ chịu hình phạt ra sao? Tử hình sao? Như vậy thì nhà họ Lục chẳng có người nối dõi rồi. Trần Hà nghĩ tới đây, nước mắt lập tức chảy ròng ròng, ôm lấy Lục Nhã Tình khóc rống lên. Mà ở sở cảnh sát, Lục Tuấn Hiên bị còng hai tay, ngồi trong phòng xét hỏi, vừa qua một vòng thẩm vấn, hắn vẫn như cũ bác bỏ, thế nhưng, lúc hắn bị dắt tới nhìn thi thể của Quân Dao, hắn liền nôn mửa. Hắn thừa nhận toàn bộ tội lỗi của mình, cảnh sát liền tiến hành chuyển giao cho cơ quan tư pháp giải quyết.