Hành trình một ngày vô cùng gấp gáp đối với Tịch Phong Hàn, chính xác tới từng phút giây, hành trình như vậy nếu như không có thể lực hơn người sẽ rất khó có thể kiên trì hàng ngày, vì thế Tịch Phong Hàn mỗi tối đều phải tới phòng tập, môn yêu thích của anh chính là quyền anh và taekwondo. Xã giao cả ngày bên ngoài, thời gian sau sáu giờ anh quyết định dùng làm không gian cá nhân, lúc này vệ sĩ và trợ lý của anh không có việc gì quan trọng sẽ không làm phiền anh. Tịch Phong Hàn lái một chiếc xe riêng màu đen sang trọng đi từ phòng tập ở trung tâm thành phố về nhà, khi dừng đợi đèn xanh đèn đỏ, anh nhìn thấy không ít bóng người trẻ tuổi năng động đi qua trước mặt, khiến đầu anh lập tức nhớ tới cô gái tối qua. Hôm nay, anh chỉ thi thoảng nhớ tới cô vào buổi sáng, cũng lo lắng cho cô, nhưng bây giờ anh nghĩ, dù có lo lắng thế nào đi nữa thì anh cũng sẽ không thể chịu trách nhiệm cho cô cả đời được. Tịch Phong Hàn nghĩ đi nghĩ lại, không hiểu tại sao có cảm giác vô cùng bực bội, xe anh chạy vào biệt viện, cửa tự động cảm ứng mở ra hai bên, khi Tịch Phong Hàn đợi cửa xe mở ra, đột nhiên nhìn thấy ở góc tường cạnh cửa có một người đang ngồi. Tịch Phong Hàn nheo mắt lại, vội vàng kéo cần thắng, mở cửa bước xuống xe, chỉ thấy góc tường bên trái anh có một cô gái đang ngủ, cô gái này không phải ai khác chính là cô gái mất trí ngủ lại nhà anh đêm qua. Tịch Phong Hàn thấy cô sắc mặt nhợt nhạt, đôi mắt nhắm chặt, tim anh như bị bóp chặt, anh vội vàng cúi người khẽ gọi cô: "Cô sao vậy?" Cô gái mở choàng đôi mắt đen nhánh nhìn anh, vui mừng như một đứa trẻ, cô đưa tay ôm lấy cổ anh, vùi đầu vào ngực anh: "Anh về rồi sao, tốt quá, về rồi." Tịch Phong Hàn nắm lấy đôi tay cô, đẩy cô ra xa một chút, nheo mắt hỏi: "Sao cô chưa đi?" "Tôi không có tiền, cũng không có nơi nào để đi." Cô gái chớp đôi mắt to tròn long lanh vô cùng đáng thương, khiến người khác thương cảm. Tịch Phong Hàn nhíu mày: "Tôi đã nói sẽ cho cô một khoản tiền cũng sẽ giới thiệu công việc cho cô, sao buổi sáng cô lại lẩn trốn?" Cô gái cắn chặt môi hồng: "Tôi... tôi tưởng anh muốn đưa tôi tới bệnh viện..." Nói xong người cô lảo đảo, rõ ràng là muốn ngất xỉu, Tịch Phong Hàn liền đưa tay ôm lấy cô, phát hiện ra cô nhẹ tới bất ngờ. "Cô sao vậy?" "Tôi đói quá, buổi trưa tôi chưa ăn gì..." Cô gái chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn anh nài nỉ: "Tôi có thể tới nhà anh ăn chút gì đó được không?" Tịch Phong Hàn khẽ thở một hơi, vốn dĩ tưởng rằng sáng nay khi họ nói tạm biệt, cả đời này anh cũng sẽ không gặp lại cô nữa. Thật không ngờ, cô lại quay trở lại. "Đứng dậy đi! Tự đi vào." Tịch Phong Hàn nói xong liền giơ tay kéo cô đứng dậy. Tiểu Liễu người mềm nhũn, cô không có cách nào đứng dậy được, Tịch Phong Hàn nhíu mày, dứt khoát cúi người, vòng tay xuống dưới đầu gối và nách cô, bế bổng cô lên. Người anh rất khỏe mạnh săn chắc, bế cô không hề tốn chút sức lực nào, anh ôm cô vào trong xe, lái xe đi vào bên trong. Tiểu Liễu tự đẩy cửa xuống xe, nét mặt cô không giấu vẻ vui mừng, cô mở cửa, không cần Tịch Phong Hàn mời cô cũng tự động bước vào, sau đó nhìn thấy trên bàn bên cạnh sofa có đặt táo tươi ngon cô liền cầm một quả lên cắn một miếng, cô có vẻ rất đói rồi. Tịch Phong Hàn bước vào thấy cô đang ngấu nghiến ăn táo, bất giác thở dài: "Buổi sáng cô không nên đi lại lung tung." "Tôi sợ... Tôi sợ anh sẽ đưa tôi vào viện, tôi không muốn về lại bệnh viện..." Tiểu Liễu ngồi xuống ghế sofa, phồng má, đang ra sức nhai táo. Ánh mắt Tịch Phong Hàn có nụ cười thoáng qua: "Ăn chậm thôi, đừng hóc, tối cô muốn ăn gì?" "Tôi muốn ăn món ngon." Tiểu Liễu nói xong mới ý thức được rằng đây là nhà anh, cô vội vàng lắc đầu: "Ăn gì cũng được cả." "Tôi vốn định nấu mỳ ý, nhưng cô đói vậy tôi sẽ làm hai phần bít tết." "Bít tết sao? Thật chứ? Vâng, tôi muốn ăn bít tết." Nói xong, cô khẽ cắn môi hồng ướt át, nuốt nước miếng. Đôi mắt sắc bén Tịch Phong Hàn đã nhìn thấy, ánh mắt anh co lại, trầm giọng nói: "Người tôi toàn mồ hôi, tôi đi tắm đã, cô ăn táo lót dạ đi." "Vâng, được thôi." "Không được chạy lung tung, cũng không được lục lọi đồ của tôi." Tịch Phong Hàn ra lệnh. "Vâng, tôi sẽ rất nghe lời." Tiểu Liễu chớp mắt giống như một đứa bé ngoan ngoãn nhìn anh. Tịch Phong Hàn cố nhịn cười, sắc mặt nghiêm nghị, dù sao cô gái này đã hai lần chạy vào nhà anh, ăn trực uống trực, anh cũng không thể cứ chiều theo ý cô, sau này anh còn muốn đưa cô tới nơi khác, để cô sống cuộc sống an định. Trong phòng tắm. Nước chảy xuống từ vòi hoa sen, anh khẽ ngửa đầu lên, nước như ngòi bút đang lướt nhẹ, tô theo đường nét gương mặt gợi cảm của anh, chàng trai tuấn tú khiến cảnh sắc phải lu mờ. Ngũ quan nghiêm nghị, sống mũi cao thẳng, làn môi sắc nét, cả gương mặt trở lên vô cùng mạnh mẽ bá khí trong làn nước. Nước chảy từ mái tóc đen nhánh xuống, cơ thể với cơ bắp nổi bật ướt nước, từng múi cơ đều rất săn chắc, đường nét dẻo dai thích hợp. Hai mươi phút sau, Tịch Phong Hàn mặc một chiếc áo t-shirt màu đen dài rộng cùng một chiếc quần tối màu bước xuống lầu. Anh nhìn thấy cô gái ban nãy vẫn giữ tư thế ngồi, lúc này vẫn không hề nhúc nhích, chỉ có điều trái táo trong tay cô đã được ăn hết. "Những thứ trên bàn cô đều có thể ăn." Tịch Phong Hàn tưởng rằng cô không dám ăn nữa. "Tôi đợi ăn bít tết của anh, ăn no rồi lát sẽ không ăn được nữa." Cô gái mỉm cười như hoa mùa hạ, vô cùng tươi sáng rạng rỡ. Hơi thở Tịch Phong Hàn chậm lại, anh không nhìn cô thêm nữa, bước nhanh vào bếp. Nhiều khi anh không muốn ra ngoài xã giao liền một mình tới đây, tự phục vụ bản thân, khả năng nấu ăn của anh cũng không tồi, vì thế nấu cho mình một bữa tối thịnh soạn hoàn toàn không thành vấn đề. Mỗi người đều có cách để giảm áp lực của riêng mình, cách giảm áp lực của anh chắc là đánh một trận quyền anh thoải mái, còn nữa chính là vào bếp chậm rãi nấu ăn để làm chậm nhịp sống. Tiểu Liễu đứng dậy khỏi sofa, cô cảm thấy rất nhàm chán và cũng rất hiếu kì, cô muốn nhìn xem anh nấu ăn như thế nào. Tịch Phong Hàn lần đầu tiên nấu ăn có người xem, điều này không ảnh hưởng tới việc anh phát huy, anh lấy bít tết đông lạnh từ trong tủ lạnh ra, lấy gia vị và nước tương, cắt hành và bỏ hai quả trứng xuống, còn có cả mì ý nữa.