"Mời vào." Tịch Phong Trần làm một động tác vô cùng nho nhã và lịch thiệp.
Trình Ly Nguyệt cảm thấy có phần giật mình hốt hoảng, cô cúi người đi theo nhân viên phục vụ tới vị trí gần cửa sổ mà anh đã chọn. Nơi này có thể nhìn thấy dòng sông ở phía xa, cảnh quan khá đẹp!
Sau khi ngồi xuống, Trình Ly Nguyệt liền gọi trà hoa hồng, còn Tịch Phong Hàn ở trước mặt thì gọi cà phê và gọi thêm cho cô một vài món ăn vặt.
Trình Ly Nguyệt nhất thời cũng không biết nên nói gì với anh, cô ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài đợi anh lên tiếng.
Tịch Phong Hàn vẫn đang quan sát cô, một lát sau mới lên tiếng hỏi: "Trình tiểu thư, xin tha lỗi cho tôi mạo muội hỏi một câu, mẹ của cô còn sống không?"
Trình Ly Nguyệt mặt biến sắc, cô kinh ngạc khi nghe Tịch Phong Hàn hỏi về việc của mẹ mình, cô nắm chặt cốc trà tinh xảo, không trả lời liền.
"Sao vậy? Có phải tôi đã nhắc tới chuyện thương tâm của cô không?" Tịch Phong Hàn tự trách mình, cho dù anh có đủ quyền thế nhưng anh cũng không đi nghe ngóng về thân phận của cô.
Vì đi nghe ngóng thân thế của người khác khi chưa được cho phép là xâm phạm đời tư.
Trình Ly Nguyệt hít thở thật sâu nói: "Cũng không có gì! Chỉ là từ nhỏ tôi đã không nhìn thấy mẹ mình, vì thế tôi cũng không biết bà còn sống hay không! Có lẽ vẫn ở trên thế gian này, cũng có thể là không."
Giọng nói của Trình Ly Nguyệt có phần buồn rầu.
Ánh mắt Tịch Phong Hàn thoáng vẻ kinh ngạc, nói vậy sự việc lẽ nào vẫn phát triển như anh tưởng tượng.
"Vậy cha của cô thì sao? Ông là người thế nào?"
"Ông qua đời rồi, từ năm năm trước." Trình Ly Nguyệt cúi đầu, vẻ đau buồn vẫn không hề vơi đi.
Tịch Phong Hàn nhíu mày: "Vậy ba cô không kể về mẹ cô cho cô nghe sao?"
Trình Ly Nguyệt tuy lấy làm lạ vì anh cứ hỏi về việc mẹ cô nhưng cô vẫn thành thực trả lời, cô lắc đầu nói: "Không, ba không nói, ông rất ít khi nhắc về mẹ tôi trước mặt tôi, có lẽ có nói khi tôi còn nhỏ nhưng tôi đã quên rồi."
Ánh mắt Tịch Phong Hàn thoáng vẻ thương cảm, từ nhỏ thiếu đi tình yêu của mẹ sẽ không còn lợi cho sự trưởng thành của một con người, và số phận cô cũng gặp nhiều trắc trở.
Trình Ly Nguyệt ngược lại chủ động ngẩng đầu nhìn anh: “Tại sao anh tò mò về việc của mẹ tôi? Lẽ nào anh biết mẹ tôi là ai?"
Tịch Phong Hàn sững sờ một lát, vừa rồi trong giọng nói của cô, dường như có chút bất mãn và oán thán đối với mẹ, anh khẽ hỏi: "Nếu có một ngày tìm được mẹ mình, cô có nhận bà không?"
Trình Ly Nguyệt đột nhiên kích động: "Anh thực sự biết mẹ tôi là ai sao?"
Tịch Phong Hàn nhíu mày nói: "Tôi chỉ đoán vậy thôi, vì tướng mạo của cô đúng là rất giống một người hồi còn trẻ."
Trình Ly Nguyệt lập tức trợn tròn mắt nhìn anh không chớp mắt: "Thật sao? Tôi giống ai?"
Tịch Phong Hàn nhìn cô mỉm cười: "Mẹ tôi."
Bây giờ tới lượt Trình Ly Nguyệt giật mình sợ hãi, đồng thời cô cũng cảm thấy việc này là không thể, cô lắc đầu nói: "Không thể nào, khi mẹ tôi sinh tôi, nghe nói là còn rất trẻ."
Tịch Phong Hàn ngẫm nghĩ một hồi nói: "Khi mẹ tôi sinh tôi mới mười chín tuổi, bà mất tích hai năm, tôi nghĩ, hai năm đó có khi nào bà chung sống của ba cô không?"
Trình Ly Nguyệt vốn không tin sự thực này nhưng sau khi nghe anh nói vậy cô lập tức nín thở nhìn anh, không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung tâm trạng của mình, như thể hi vọng điều đó là sự thật nhưng lại sợ đây là sự thật.
Nếu là thật, vậy cô và vị Tịch thiếu gia này chẳng phải sẽ là anh em cùng mẹ khác cha sao?
"Chắc không thể nào đâu!" Trình Ly Nguyệt không muốn hi vọng càng nhiều thất vọng càng nhiều.
"Chỉ cần cô đồng ý phối hợp với tôi sẽ nhanh chóng có kết quả thôi." Tịch Phong hàn chuẩn bị làm xét nghiệm DNA, đây là cách có hiệu quả và nhanh nhất.
Anh lo lắng Trình Ly Nguyệt có ám ảnh về mẹ, không muốn phối hợp.
Trình Ly Nguyệt đương nhiên cũng biết phương pháp anh nói là gì, cô lập tức lo lắng nuốt nước miếng, đúng vậy, chỉ cần xét nghiệm DNA là sẽ lập tức có kết quả.
"Tôi..." Trình Ly Nguyệt đột nhiên do dự, cô sợ kết quả, nếu không phải là sự thật há chẳng phải sẽ mừng hụt một phen sao?
Hơn nữa đối với mẹ, cô từng có rất nhiều oán thán, bây giờ gặp lại bà, cô nên đối mặt ra sao với bà?
Nếu như cô thực sự là con của mẹ anh, vậy thì há chẳng phải cô là con ngoài dã thú sao?
"Cô có thể suy nghĩ, tôi không ép cô."
"Nếu như tôi và anh là anh em cũng mẹ khác cha, vậy anh có hận tôi không? Vì tôi là người mà mẹ anh phản bội ba anh để sinh ra." Trình Ly Nguyệt có chút lo lắng.
Tịch Phong Hàn nhìn cô, nhất thời không biết phải nói sao, lông mày nhíu lại, anh lên tiếng nói: "Mẹ tôi mắc một chứng bệnh di truyền, trong đầu bà có khối u, có lúc sẽ bị mất trí nhớ tạm thời, lần lâu nhất là hai năm đó, ba tôi vẫn luôn đi tìm bà nhưng không hề có kết quả, sau cùng bà khôi phục lại trí nhớ, ba tôi chỉ yêu cầu bà không bỏ đi nữa, cũng tha thứ cho lỗi lầm mà bà phạm phải, hơn nữa yêu cầu mẹ tôi không được liên hệ, qua lại với những người và việc gặp phải trong thời gian mất trí."
"Vậy ba anh hiện giờ..." Trình Ly Nguyệt hiếu kì hỏi, nếu như cô thực sự là con riêng của mẹ anh, vậy ba anh nhất định sẽ rất giận.
Tịch Phong Hàn lắc đầu: "Ông đã mất từ ba năm trước rồi."
Trình Ly Nguyệt lập tức bịt miệng, xin lỗi nói: "Xin lỗi!"
"Không sao, cho dù ông vẫn còn sống, ông rất yêu mẹ tôi sẽ không để bụng sự tồn tại của cô đâu." Tịch Phong Hàn nói xong liền nhìn Trình Ly Nguyệt như thể muốn xác nhận cô là em gái mình vậy.
Bàn tay đặt trên bàn của Trình Ly Nguyệt căng thẳng nắm lại, cô đang suy nghĩ xem có nên xét nghiệm DNA không, thực ra cô căn bản không cần suy nghĩ, trong lòng đã có một câu trả lời mãnh liệt, cô muốn làm, cô muốn thử xem Tịch phu nhân kia có phải là mẹ của cô hay không.
"Vậy mẹ có anh là người trong hoàng gia?" Trình Ly Nguyệt bỗng trở lên căng thẳng, cô vẫn sống cuộc sống của một người bình thường, có cảm giác sợ hãi với với hoàng gia tôn quý.
Tịch Phong Hàn biết trong lòng cô lúc này đang rất căng thẳng, hơn nữa vì mẹ anh là người trong hoàng gia, cô cảm thấy vừa mừng vừa kích động.
"Đừng lo lắng, sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống của cô đâu, tôi còn có thể nói với cô, mẹ tôi là em gái của đương kim tổng thống, là công chúa của đất nước này."
Trình Ly Nguyệt há miệng nhìn anh, nhất thời không dám tin, Linda vẫn nói rằng Tịch phu nhân là người trong hoàng gia, hoàng gia lớn như vậy chắc chắn có những mối quan hệ vô cùng phức tạp, cô vốn tưởng rằng nhà họ Tịch chỉ là họ hàng xa của hoàng gia.
Không ngờ Tịch phu nhân lại là công chúa của một nước? Thân phận này đã nằm ngoài phạm vi tưởng tượng của cô rồi.
"Cô lại lo lắng rồi sao?" Tịch Phong Hàn nhìn gương mặt căng thẳng của cô, bất giác bật cười.
"Thật... thật khó tin, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mẹ anh là một công chúa.”
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
16 chương
33 chương
21 chương
10 chương
82 chương