Tất cả những điều này đều xảy ra trong đầu anh, cơ thể anh vẫn đang ngủ say.
Anh và Cung Muội Muội giống như cách biệt hai thế giới, Cung Muội Muội ở trong thế giới của cô không ngừng kêu gọi, Dạ Lương Thành ở trong thế giới của anh không ngừng bỏ chạy.
Buổi tối.
Cậu nhóc mang bài tập về nhà, hôm nay bắt đầu học viết chữ, cậu nhóc nhận biết chữ rất nhanh, nhưng viết chữ thì phải luyện tập thêm. Có điều bài tập lần nào cô giáo cũng cho một trăm điểm vì ở độ tuổi của cậu nhóc, chữ của cậu đã coi là sạch đẹp rồi.
Dù sao cậu mới chỉ là một đứa bé bốn tuổi rưỡi, Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu cũng không yêu cầu cao, chỉ cần cậu làm chính mình là được.
Buổi tối, Cung Dạ Tiêu ra sức nỗ lực để sinh một cô con gái, Trình Ly Nguyệt sau khi nghĩ thông suốt liền quyết định sinh cho anh thêm một đứa! Con cháu nhà họ Cung ít như vậy chắc phải sinh thêm mấy đứa!
Nhà họ Cung tuy còn có những họ hàng thân thích khác nhưng vì phân chia tài sản nên đã sớm cắt đứt, chỉ cần Cung Dạ Tiêu còn kiểm soát tập đoàn Cung Thị, những người nhà họ Cung đó sau này cũng không thể đối đãi thật lòng với anh được.
Vì thế Trình Ly Nguyệt cũng định sinh thêm hai em cho con trai, trên thế gian này thứ có thể dựa dẫm chỉ có thể là tình thân ruột thịt.
Nói tới tình thân, Trình Ly Nguyệt đã từ bỏ giấc mơ tìm mẹ, lần trước ở chỗ dì Mai cô lại hiểu thêm một số việc về mẹ mình, cô nghĩ năm xưa mẹ đi không lưu luyến chứng tỏ bà có một cuộc sống mới tốt đẹp hơn đang chờ đợi.
Bây giờ trên mạng cũng có không ít những người mẹ nhẫn tâm không cần con cái, việc này cũng không lấy gì làm lạ.
Cho dù cô hận bà nhưng bà cũng không cảm nhận được, vì thế Trình Ly Nguyệt quyết định từ bỏ ý định tìm mẹ.
Sáng sớm, Trình Ly Nguyệt đang ngồi ở phòng hoa cùng Hạ Hầu Lâm cắt tỉa hoa hồng mới nở trong vườn mang vào trang trí phòng khách, chung sống cùng Hạ Hầu Lâm, Trình Ly Nguyệt hiểu được rất nhiều kĩ năng sống, khiến cuộc sống cũng trở lên tao nhã và tinh tế hơn.
Kĩ thuật cắm hoa của Trình Ly Nguyệt bây giờ cũng rất tốt, cô hài lòng cầm bình hoa đã cắm xong đặt trên tủ phòng ăn, Hạ Hầu Lâm mỉm cười khen ngợi: "Rất đẹp, sau này chúng ta nên trồng thêm nhiều loại hoa nữa, sau này hàng ngày đều có thể khiến căn nhà tràn ngập mùi hoa thơm."
"Vẫn là bác gái chỉ bảo tận tình, trước đây con không hề biết làm những việc này, tuy nhiên con rất thích vẽ hoa." Trình Ly Nguyệt mỉm cười.
"Trước đây khi ở nhà bác cũng không có sở trường gì cả, nhưng rất thích cầm kì thi họa, và cả cắm hoa, trà nghệ, có điều những năm qua ở nông trại khá bận rộn nên cũng trở lên không quen tay."
Trình Ly Nguyệt rất ngưỡng mộ, trước đây cô vì nuôi con nên liều mạng kiếm tiền, nhận bản thảo, vẽ tranh, làm công việc ban đêm, tuổi còn trẻ nhưng không hề có phong cách cuộc sống, bây giờ cô cảm thấy đi chậm lại mới có thể phát hiện ra cuộc sống này thực sự có thể sống rất tinh tế.
Đúng lúc này điện thoại trên sofa của cô đổ chuông, cô cầm lên nhìn, hơi kinh ngạc, là Tịch thiếu gia.
Lẽ nào anh gọi điện cho cô vì vấn đề bản thảo?
"Bác gái, con ra ngoài nghe điện thoại."
"Đi đi."
Trình Ly Nguyệt cầm điện thoại, vừa nghe vừa bước ra ngoài vườn hoa.
Trình Ly Nguyệt lễ phép nói: "Alo, Tịch thiếu gia, chào anh!"
"Trình tiểu thư, lâu rồi không gặp, cô có rảnh không? Tôi muốn hẹn cô đi uống cà phê!" Đầu bên kia, Tịch Phong Hàn nói rất thẳng thắn.
Trình Ly Nguyệt hơi ngạc nhiên, mỉm cười: "Cho hỏi có việc gì không? Nếu như là vấn đề bản thảo thì bây giờ tôi đang nghỉ phép, anh tìm sếp của công ty tôi là được."
"Không phải vấn đề bản thảo, là vấn đề cá nhân." Tịch Phong Hàn tiếp tục nói.
Trình Ly Nguyệt chớp mắt, cô từng gặp người thẳng thắn nhất chính là Cung Dạ Tiêu, nhưng bây giờ hình như Tịch Phong Hàn còn thẳng thắn hơn cả anh.
"A! Việc này... Tịch thiếu gia, tôi đã từng nói với anh tôi có một đứa con trai bao giờ chưa?" Trình Ly Nguyệt cảm thấy phải nói rõ ràng với anh, nếu như muốn theo đuổi cô vậy thì anh chắc chắn không có cơ hội rồi.
Cô không thích bị người khác quấy rầy, cho dù người đó là Tịch Phong Hàn có thân phận thế gia.
Đầu giây bên kia Tịch Phong Hàn trầm ngâm giây lát, sau đó bật cười nói: "Trình tiểu thư, cô hiểu lầm rồi, tôi không có ý định theo đuổi cô."
Lúc này, Trình Ly Nguyệt bên này mặt đỏ bừng, cô cắn môi, làm biểu cảm muốn khóc, cô nói: "Xin lỗi, có lẽ tôi đã hiểu lầm."
"Vì thế, tôi vẫn muốn hẹn cô ra ngoài uống cà phê."
"Cụ thể là việc gì? Anh có thể nói qua điện thoại được không?"
"Không tiện nói qua điện thoại."
"Hôm nay sao?" Trình Ly Nguyệt hỏi, nếu như anh không theo đuổi cô, mà vì việc khác thì cô có thể gặp mặt anh.
"Đúng, cô đang ở đâu, tôi đến đón cô."
"Không cần đâu, tôi lái xe tới là được! Chúng ta gặp mặt tại địa điểm hẹn gặp là được."
"Được thôi! Tôi gửi địa chỉ cho cô, cô đi theo hướng dẫn tới đó."
"Được thôi." Trình Ly Nguyệt đáp một tiếng.
Một lát sau cô nhận được địa chỉ Tịch Phong Hàn gửi tới, Trình Ly Nguyệt về lại đại sảnh nói với Hạ Hầu Lâm rằng mình phải ra ngoài một lát. Hạ Hầu Lâm rất thoải mái, không hỏi cô đi đâu, chỉ bảo cô phải chú ý an toàn.
Trình Ly Nguyệt xuống gara xe của Cung Dạ Tiêu, ở đó toàn là xe sang, cô có thể tùy ý lựa chọn, cô ưng ý một chiếc Mercedes không mấy bắt mắt, cô lái xe ra khỏi gara.
Chạy tới địa điểm hẹn Tịch Phong Hàn, Trình Ly Nguyệt dừng xe ở dưới lầu, gọi điện cho anh, anh liền bước ra khỏi tiệm cà phê. Tịch Phong Hàn mặc trang phục lịch sự màu đen, kiểu tóc undercut, để lộ gương mặt góc cạnh nam tính, trong nét anh tuấn cũng toát lên vẻ uy nghiêm.
"Anh mới đi họp ở đâu tới đây sao?" Trình Ly Nguyệt bật cười hỏi, không biết tại sao, ở trước mặt vị thiếu gia hoàng gia này cô không hề có cảm giác căng thẳng, gò bó.
Chắc là vì tới cả việc khó xử nhất cũng đã nói nên bây giờ không còn cảm thấy gì nữa.
"Đúng vậy, vừa rời khỏi phòng họp." Tịch Phong Hàn mỉm cười, ánh mặt ôn hòa nhìn cô, không biết tại sao càng nhìn cô anh càng thấy cô giống với mẹ mình hồi trẻ, chỉ có điều khí chất của cô rất hiện đại, nên mang một phong cách hoàn toàn khác biệt.
Trình Ly Nguyệt chớp mắt, thấy anh mỉm cười nhìn mình, cô có phần ngạc nhiên, anh nói là không có ý gì với cô mà? Cứ nhìn cô như vậy không sợ cô sẽ càng hiểu nhầm sao?
"Mời vào."
Trình Ly Nguyệt vừa bước vào trong tiệm cà phê, cả sảnh rộng lớn có cảm giác đã được bao toàn bộ, không hề có một người khách nào cả.
"Anh bao toàn bộ rồi sao?" Trình Ly Nguyệt hiếu kì hỏi.
Tịch Phòng Hàn cười đáp: "Ừ! Tôi thích không khí yên tĩnh."
Quả nhiên, công tử có tiền và có quyền đều có thể làm mọi việc theo cảm hứng, một câu thích yên tĩnh là có thể bao toàn bộ.
Người có thân phận như cô nếu muốn yên tĩnh thì có thể tự tránh xa chỗ đông người.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
16 chương
33 chương
21 chương
10 chương
82 chương