Trình Ly Nguyệt nhẹ nhàng dựa sát vào lồng ngực hắn, yên lặng không động đậy, ánh mắt thỉnh thoảng ngước lên quan sát người đàn ông đang ngủ, chạm lên ngũ quan anh tuấn đến mê người của hắn, đồng thời, lòng cũng lo lắng cho Cung Muội Muội và Dạ Lương Thành. Mới chợp mắt được hơn một tiếng, Cung Dạ Tiêu đột nhiên bị cơn ác mộng làm giật mình tỉnh giấc, cơ thể anh đột nhiên run lên, Trình Ly Nguyệt hoảng sợ, vội đưa tay ôm lấy anh vào lòng, nhẹ nhàng an ủi anh,"Đừng sợ, có em ở đây, Dạ Tiêu, không sao rồi." Cung Dạ Tiêu chậm rãi mở mắt, hắn vội đưa tay ra ôm chặt cô vào lòng, trên trán hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, khuôn mặt tuấn tú bị dọa đến tái nhợt. "Gặp ác mộng sao?" Trình Ly Nguyệt nhẹ nhàng hôn lên má hắn hỏi. Cung Dạ Tiêu nhắm mắt, đem cô ôm chặt vào lòng, hắn gặp ác mộng, hơn nữa trong ác mộng còn có cô, trong vụ nổ đó, đột nhiên biến thành cô, lúc hắn đứng bên ngoài cách cô tầm mười mấy mét, hắn chỉ biết đứng nhìn ngọn lửa của vụ nổ nuốt sống cô. Sự sợ hãi này khắc sâu vào đáy lòng hắn, lúc hắn không còn cách nào để tiến lên cứu Cung Muội Muội và Dạ Lương Thành, sự tuyệt vọng và bất lực chiếm lấy sâu trong đáy lòng hắn, khiến con tim anh đầy những sự sợ hãi, bây giờ, việc khiến người đàn ông này sợ nhất, đó là những người thân, người hắn yêu thương nhất. "Không sao." Cung Dạ Tiêu không muốn nói ra cơn ác mộng của mình, nhưng hắn lúc này, chỉ biết ôm chặt lấy cô, để chắc chắn rằng cô vẫn đang ở bên cạnh, cô sẽ không rời đi đâu. Trình Ly Nguyệt cũng ôm lấy hắn dỗ dành,"Ngủ thêm lúc nữa đi." "Không ngủ nữa, chúng ta đi xem Lương Thành." Sức khỏe của Cung Dạ Tiêu hồi phục khá nhanh, lúc này sự mệt mỏi của hắn đã giảm bớt, hắn nắm tay Trình Ly Nguyệt bước ra ngoài. Dạ Lương Thành đã được kiểm tra xong, kết luận của các bác sĩ đều như vậy, toàn bộ phần đầu của Dạ Lương Thành bị ảnh hưởng nghiêm trọng, cùng với cơn choáng kéo dài, việc tỉnh lại hay không, quả thực chỉ có thể dựa vào hắn, dựa vào kỳ tích. Hắn lúc này, chắc có lẽ đang bị vây quanh bởi một thế giới u ám, nếu hắn vẫn còn lưu luyến thế giới này, không nỡ dời đi, như vậy hắn nhất định sẽ tỉnh lại, bây giờ, tất cả chỉ có thể xem vào ý trời. Bệnh viện đề nghị trước tiên để nằm viện một tuần, sau một tuần, nếu không có chuyển biến gì, thì có thể đem về nhà để chăm sóc. Mặc dù mọi người đều rất hy vọng, nhưng nghe đến kết quả này, thì không khỏi cảm thấy thất vọng. Mà người làm tất cả mọi chuyện trở lên như này, là Lý Nhuệ, người nên chết là hắn. "Tôi nhất định sẽ không tha cho tên khốn đó." Cung Dạ Tiêu ngồi trước hành lang, nắm chặt nắm đấm, ánh mắt hiện lên sự căm phẫn và sát khí. Ông Dạ nhìn thấy, không khỏi chạy lại ngồi bên anh, nhẹ nhàng vỗ vai, khuyên nhủ,"Dạ Tiêu, bỏ đi! Chuyện của Dạ Lương Thành đã có tổ chức giải quyết, cháu không cần phải bận tâm." Nói xong, ông thở dài một hơi," Bác biết cái tên Lý Nhuệ kia, năm nay hắn đã đỡ cho Lương Thành một viên đạn, nếu không có sự xả thân cứu giúp của hắn, chỉ e rằng Lương Thành đã sớm không còn trên cõi đời này nữa, cả nhà bác đều rất biết ơn hắn, nhưng hôm nay, Lương Thành thành ra như thế này, đều là ý trời!" Cung Dạ Tiêu có phần hoảng sợ, hắn thật sự không biết cái tên Lý Nhuệ này lại từng là ân nhân cứu mạng của Dạ Lương Thành. "Nhưng mà, hắn lại cam lòng để Lương Thành phải chết." Cung Dạ Tiêu vẫn còn căm phẫn. "Đó là vì lòng người thay đổi, thế giới này cũng đang thay đổi, tổ chức chắc chắn sẽ không để yên cho Lý Nhuệ tiếp tục lộng hành trong tổ chức phản động, bác bằng lòng gánh chịu kết quả này của Lương Thành, chỉ khổ em gái cháu, nó đối với Lương Thành một lòng một dạ, bây giờ, thật không biết nên giao phó thế nào." Bên cạnh, Cung Muội Muội nghe xong, liền kiên định lắc đầu, "Không, bác trai, hãy để con chăm sóc Lương Thành, nếu anh không tỉnh, thì con cũng sẽ không rời đi, dù cho phải chăm sóc cho anh cả đời, con cũng tình nguyện." Câu nói này khiến khiến viền mắt Cung Dạ Tiêu có chút ướt, Trình Ly Nguyệt cũng khẽ lau đi nước mắt, một cô gái lương thiện, xinh đẹp như Cung Muội Muội, nên có một cuộc sống hạnh phúc, nhưng lúc này...thật sự kiến người ta đau lòng. "Con gái tốt, Bác thay Lương Thành cảm ơn cháu, hai bác sẽ không ngăn cháu, hai bác muốn cháu nghĩ cho tương lai sau này của mình." Bà Dạ thở dài nói. "Bởi vì Lương Thành cứu cháu nên mới thành ra như này, cháu nguyện dùng cuộc đời sau này của mình để chăm sóc anh, yêu anh, còn những chuyện khác đều không muốn." Cung Muội Muội nói trong nước mắt, nhưng vẻ mặt vẫn rất kiên định. Cung Thánh Dương đứng bên cạnh trầm mặc, nhìn thấy tình cảm của con gái như vậy, ông muốn khuyên cũng không thể khuyên nổi. "Dạ Tiêu, các con về trước đi, ở đây còn có mọi người, các con vẫn còn con phải chăm sóc." Bà Dạ lên tiếng. "Để bọn con ở đây cùng mọi người đi!" Cung Dạ Tiêu không muốn rời đi. "Không cần đâu, Lương Thành đã không sao rồi, chỉ là vẫn chưa tỉnh lại, hai bác ở đây chờ nó tỉnh lại, hai con đi giải quyết việc của mình đi!" Cung Dạ Tiêu nghe xong, gật gật đầu,"Sau này mỗi ngày con sẽ đến thăm Lương Thành một lần." "Anh, anh đưa chị dâu và bố về trước đi, em bây giờ sẽ không đi đâu cả."Cung Muội Muội quay đầu nhìn ba người họ nói. "Muội Muội, em phải chăm sóc tốt cho bản thân đó." Trình Ly Nguyệt nắm lấy tay cô, dặn dò. "Vâng." Cung Muội Muội gật đầu. Cung Dạ Tiêu cùng với Trình Ly Nguyệt xuống lầu, lên xe của Cung Thánh Dương quay về căn cứ, trên xe, Cung Dạ Tiêu trao đổi với ba về vệ sĩ, sau này, mỗi người nhà họ Cung khi đi ra ngoài, bắt buộc phải có hộ vệ đi theo, ngay cả Trình Ly Nguyệt cũng vậy. Trình Ly Nguyệt đồng ý trong vòng nửa năm sẽ không tới công ty, chỉ ở nhà làm việc. Cung Dạ Tiêu đưa tay vỗ nhẹ tay cô”Em yên tâm ở nhà làm việc đi! Chuyện của công ty đã có anh giải quyết rồi." Trình Ly Nguyệt nhìn hắn, không biết vì sao, cô lại có cảm giác hình như Cung Dạ Tiêu có liên quan đến công ty Thế Tước. Về đến căn cứ, Hạ Hầu Lâm không thấy con gái cùng về, bà lặng lẽ lau đi nước mắt, nghe được tình trạng bệnh tình của Lương Thành, lại càng làm bà đau lòng không thôi. "Baba!" Cậu bé hưng phấn chạy lại ôm lấy đùi của Cung Dạ Tiêu, Cung Dạ Tiêu khom người bế cậu bé lên,"Tiểu Trạch, ở nhà có ngoan không?" "Dạ! Con rất ngoan ạ."Cậu bé gật gật đầu, nói xong, cậu bé đau lòng hỏi,"Ba nuôi sao rồi ạ?" "Ba nuôi vẫn nằm điều trị trong bệnh viện, đợi hai ngày nữa, ba dẫn con đến thăm ba nuôi được không?" "Vâng! Con cũng nhớ ba nuôi và cô." Cậu bé nhếch cái miệng nhỏ, có phảng phất chút vui mừng đau buồn của người lớn. Hạ Hầu Lâm ngồi trong đại sảnh, nghe Cung Dạ Tiêu kể về quá trình cứu viện nguy hiểm, hắn cũng không nói quá rõ chi tiết, chỉ sợ nói quá rõ sẽ làm ba mẹ lo lắng. Trinh Ly Nguyệt ngồi bên cạnh, vô cùng lo sợ, nếu trong vụ nổ đó, hắn không kịp chạy ra ngoài biệt thự thì không biết sẽ ra sao? Cô căn bản không dám tưởng tượng. Cho nên, về sau, cô phải cố gắng hết sức để hắn không phải đi làm những chuyện nguy hiểm như vậy.