Cô chỉ đành quay về phòng làm việc, cô vừa quay về, liền nhận được điện thoại của Hoắc Yên Nhiên, cô vội vàng bước đến trước cửa sổ, nhận điện thoại: “Alo! Hoắc tiểu thư.”
“Thế nào rồi? Trình Ly Nguyệt có tức giận không?”
“Cô ta không những tức giận, mà nhìn dáng vẻ, cô ta còn định giữ gìn quyền lợi nữa.”
“Hừ! Vậy thì cứ để cô ta làm đi! Tôi sẽ để cô ta biến thành trò cười trên trường quốc tế.”
“Hoắc tiểu thư, sao cô lại chắc chắn là Karen sẽ thắng? Ngộ nhỡ thua thì sao? Vậy tôi phải làm thế nào?”
“Cô yên tâm, nhất định sẽ thắng, lần này mọi người trong công ty và đoàn thể đều đứng về phía cô ấy, Trình Ly Nguyệt không thể thắng nổi vụ kiện này đâu.”
“Vậy được, Hoắc tiểu thư.”
“Cô âm thầm để ý đến Trình Ly Nguyệt, xem cô ta có đối sách gì, cô phải nói cho tôi trước, vụ kiện sao chép ý tưởng này, chúng ta thắng chắc rồi.” Hoắc Yên Nhiên ở đầu dây bên kia rất tự tin, nói xong liền cúp máy.
Giản Vân thở phào một hơi, vụ kiện thắng là tốt rồi, cô muốn chống mắt lên xem Hoắc Yên Nhiên đối phó Trình Ly Nguyệt thế nào.
Trong phòng làm việc của Trình Ly Nguyệt, Linda chỉ cho cô hai con đường, thứ nhất, thẳng thắn nói chuyện này cho nhà họ Tịch, xem ý của nhà họ Tịch thế nào. Nếu có thể chấp nhận bản thiết kế đã bị người khác lợi dụng thì công ty sẽ không khởi tố, nhẫn nhịn chuyện này. Thứ hai, trực tiếp khởi kiện Karen và đoàn thể công ty thiết kế sau lưng cô ta, tiến hành một vụ kiện cáo quốc tế.
Bây giờ, Trình Ly Nguyệt thật sự rất tức giận, mỗi một tác phẩm thiết kế đều giống đứa con đẻ của mình, mà bỗng nhiên đứa con này bị người khác cướp đi mất, cảm giác ấy thật sự rất đau đớn.
“Ly Nguyệt, em cũng đừng lo lắng, nếu thật sự phải khởi kiện, công ty sẽ ủng hộ em đến cùng.” Linda kiên định nói, đây vốn dĩ là công ty của Cung Dạ Tiêu, nhất định hắn sẽ đứng ra vì Trình Ly Nguyệt.
Có câu này của Linda, Trình Ly Nguyệt cũng yên tâm hơn nhiều, cô nói với Linda: “Cơ hội ra mắt trang sức chị dành cho người khác đi! Có lẽ em phải ở lại xử lý chuyện này.”
“Được.”
Trình Ly Nguyệt cũng gọi điện thoại cho Cung Muội Muội, quyết định hủy cuộc hẹn đi xem buổi ra mắt trang sức, Cung Muội Muội đương nhiên muốn ở cùng cô, có điều, cô có kỳ nghỉ, cô muốn nghỉ ngơi vài ngày.
Trình Ly Nguyệt không muốn chuyện gì cũng gọi điện tố khổ với Cung Dạ Tiêu, nhưng cô vẫn không nhịn được mà gọi điện thoại cho hắn.
“Alo!” Giọng nói trầm khàn chỉ thuộc về hắn vang lên.
“Bây giờ em có chút rắc rối, em có thể đến tìm anh không?” Trình Ly Nguyệt hỏi.
“Sao vậy em?”
“Em tìm anh rồi nói sau.” Trình Ly Nguyệt cũng biết trong điện thoại không thể nói rõ ràng được.
“Anh đến đón em.”
“Không cần, em tự đến chỗ anh.” Trình Ly Nguyệt không muốn làm phiền hắn.
Sau khi Trình Ly Nguyệt rời khỏi, Giản Vân đi ra từ trong phòng làm việc, nhìn vị trí bên cạnh phòng làm việc của Trình Ly Nguyệt, cô trợ lý cái gì cũng không biết kia còn đang cười ngốc nghếch.
Nếu thật sự gặp phải chuyện gì, thì để cô trợ lý đó gánh chịu đi!
Làm việc ở công ty kiểu này, người ngu ngốc sẽ bị lợi dụng, đây là chuyện không thể tránh khỏi.
Trình Ly Nguyệt đến phòng làm việc của Cung Dạ Tiêu, thấy hắn đang ngồi ở ghế làm việc, gõ máy tính, dáng vẻ quyến rũ khiến người khác muốn bổ nhào đến. Nhưng cô còn chưa nhào đến thì Cung Dạ Tiêu đã đứng lên đi về phía cô.
Ánh mắt nhìn cô đầy cưng chiều, bàn tay to duỗi ra xoa đầu cô, khiến cơn giận trong lòng cô lập tức được dập tắt, một luồng điện xẹt qua tâm trí đánh thẳng vào tâm hồn cô.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Nói đi!” Cung Dạ Tiêu nheo mắt lại, nghiêm túc nhìn bộ dạng đang tức giận của cô.
Trình Ly Nguyệt dẫn hắn đến sô pha, kể lại chuyện vừa mới xảy ra, Cung Dạ Tiêu nghe thấy vậy liền nhíu chặt lông mày, hắn biết bản thiết kế này do cô tự mình hoàn thành, bởi vì có thể nói bản thiết kế này là hắn tận mắt nhìn thấy cô hoàn thành.
Mà tác phẩm cô vất vả thiết kế ra, lại bị người khác tung ra thị trường trước? Đến hắn cũng cảm thấy tức giận.
“Yên tâm, chuyện này cứ giao cho anh, ai cũng đừng hòng ăn cắp tác phẩm của em.”
Cung Dạ Tiêu ôm vai cô, giọng điệu mạnh mẽ khí phách.
Trình Ly Nguyệt dựa vào hắn, nhìn dáng vẻ tức giận thay cô của hắn, cô vươn tay vỗ cánh tay hắn: “Được rồi, em đến đây không phải để anh thay em ra mặt, em chỉ là thấy phiền muộn, muốn đến đây thôi.”
“Chuyện này để Linda đi điều tra, nhất định phải điều tra rõ ràng.” Cung Dạ Tiêu lên tiếng.
Trình Ly Nguyệt lại không nghe ra khí thế ông chủ của hắn, cô gật đầu nói: “Chuyện này em nhất định sẽ điều tra rõ ràng, em sẽ không để cho kẻ hãm hại em được đắc ý đâu.”
“Em nghi ngờ ai?”
“Người đã tiếp xúc với em trong lúc em sáng tác, ngoài anh, Linda, Duy Duy, là những người thường xuyên đi vào phòng làm việc của em thì chỉ còn có cô đồng nghiệp Giản Vân của em. Nhưng mà, em không có chứng cứ, em không thể trực tiếp tìm cô ta chất vấn.”
“Nếu đúng là cô ta, vậy thì cô ta sẽ phải trả cái giá cực đắt.” Đáy mắt Cung Dạ Tiêu xẹt qua một tia sát khí lạnh lẽo, dám động vào người phụ nữ của hắn, to gan vậy sao?
Trong công ty Thế Tước, Linda gọi một cuộc điện thoại đến công ty của Karen, dù sao thì đối phương công khai dùng bản thiết kế của nhân viên cô, cô nhất định phải đòi công ty này một câu trả lời thích đáng.
“Tôi không biết các người đang nói cái gì, nếu các người muốn kiện tôi, trực tiếp tiến hành thủ tục pháp luật đi! Dù sao thì tôi cũng không sợ các người.” Ở đầu dây bên kia, Karen vừa tự tin vừa ngạo mạn nói.
“Chúng ta có thể thương lượng giải quyết, chỉ cần bên phía cô thu hồi tác phẩm lại, chúng tôi có thể bảo lưu quyền truy tố, bằng không, chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng.” Linda bày tỏ thái độ.
Karen cười lạnh một tiếng: “Có bản lĩnh thì kiện đi, tôi không sợ đâu.”
Lúc Linda đặt điện thoại xuống, cũng tức giận đến đập bàn, nhưng nghe giọng điệu ngạo mạn như vậy của Karen, khẳng định cô ta đã có chuẩn bị, lẽ nào cô ta thật sự có chứng cứ thoát khỏi diện tình nghi?
Loại kiện cáo này khá nhạy cảm, cũng rất khó định nghĩa, dù sao thời gian của của bản thiết kế ban đầu, cũng không thể nói rõ quyền sở hữu gì cả, hay dùng thời gian được ghi lại trong CCTV, Trình Ly Nguyệt vẫn luôn một mình hoàn thành.
Mà Karen dựa vào thời gian ra mắt bản thiết kế của cô ta, cộng thêm quá trình thiết kế trang sức, có thể thấy bản thiết kế của cô ta được hoàn thành nửa tháng trước, mà lúc đó, Trình Ly Nguyệt mới hoàn thành bản phác thảo.
Vừa vặn lúc cô ấy hoàn thành bản phác thảo, Karen cũng sở hữu một bản phác thảo giống hệt, mà bây giờ, cô ta lại tung ra thị trường trước một bước, có thể nói, cô ta là người sở hữu đầu tiên của bản thiết kế này.
Mà những tác phẩm tung ra thị trường sau, đều bị coi là sao chép, điều này quả thực khiến Linda khó mà tin nổi.
Đây đúng là hành vi phạm tội tinh vi, cướp mất tác phẩm khiến người ta không kịp đề phòng.
Linda bắt đầu nghi ngờ, ai đã trộm bản thiết kế từ tay Trình Ly Nguyệt? Hơn nữa, còn có thể tiếp xúc với người nước ngoài? Điều này khiến cô nghĩ đến Giản Vân, trong công ty mỗi ngày đều xảy ra những cuộc cạnh tranh không thể đoán được, nếu nói cô ta đang loại bỏ đối thủ, thì cách làm này của Giản Vân quả thực không tồi.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
16 chương
33 chương
21 chương
10 chương
82 chương